Giả Tường là cháu trai của huynh đệ bên nội Giả Kính, cha mẹ sớm qua đời, được Giả Trân nhận tới bên người nuôi lớn. Thấy Giả Kính cần hô một tiếng đại gia gia.
Tuy hắn là cháu của Giả Trân, nhưng còn thân thiết hơn cả con ruột, rất được Giả Trân yêu thích, cơ hồ được cưng chiều mà lớn, đãi ngộ một trời một vực với Giả Dung.
Từ trước mỗi lần Giả Kính về nhà, Giả Trân luôn khen ngợi Giả Tường trước mặt Giả Kính, bởi vậy ấn tượng Giả Kính đối với hắn cũng không sai.
Giả Kính nhìn Giả Tường hồi lâu, bỗng nhiên nói:
- Ngươi là cháu nội của trực hệ Trữ quốc phủ, vào quốc tử giám chuyên tâm học tập, đợi ngươi hai mươi làm lễ trưởng thành, liền chính thức kế thừa vị trí tộc trưởng đi.
Vị trí tộc trưởng xưa nay đều là Trữ quốc phủ nhất mạch thừa kế, theo ý tứ của Giả Kính, tương lai tước vị cũng do hắn kế tục.
Bất ngờ không phòng bị được bánh nóng nện trúng, Giả Tường kích động máu huyết sôi trào, khuôn mặt đỏ bừng, liên tục nói sau khi mình vào quốc tử giám sẽ tích cực tiến tới, không đánh mất mặt mũi của Giả Kính.
Giả Kính thích hắn nhu thuận, gật gật đầu nói:
- Ngày mai, cùng làm xong thủ tục cho Tường ca nhi trở thành con thừa tự.
Cho dù Giả Tường cũng là đời sau của Trữ quốc công Giả Diễn, nhưng dù sao vẫn là cháu của huynh đệ Giả Kính, cho làm con thừa tự qua nhất mạch của hắn lúc đó kế thừa tước vị càng thêm danh chính ngôn thuận.
Giả Kính chuyên quyền độc đoán, không hỏi qua ý kiến của Giả Tường liền đem hắn thu làm con thừa tự đi qua. Giả Tường không uổng phí công sức nhặt được chỗ tốt như vậy, cao hứng còn không kịp làm sao lại có bất mãn với quyết định của Giả Kính?
Vương phu nhân liếc mắt nhìn vẻ hưng phấn của Giả Tường, tâm tình phức tạp. Bà ta chỉ muốn lợi dụng Giả Tường ngáng chân Giả Dung, nhưng không ngờ Giả Kính mở miệng đồng ý cho hắn nhận chức vị tộc trưởng cùng tước vị tương lai.
Nhưng Trữ quốc phủ liên tiếp mất đi Giả Dung cùng Giả Trân, chỉ còn lại một đứa con trai là Giả Tường, do hắn đón nhận vị trí tộc trưởng cũng không có gì đáng trách. Vẫn tốt hơn dừng trong tay Giả Xá, làm trong lòng bà ta phải khó chịu vẫn tốt hơn.
- Như thế rất tốt. Đam Mỹ Cổ Đại
Giả Kính vừa lòng gật đầu, nhìn qua Giả Chính nói:
- Tần Khả Khanh không thể lưu, các ngươi tìm một cơ hội mời nàng quy thiên đi.
Giả Chính gật đầu xác nhận, cảm thấy sắc mặt Giả Kính tái nhợt còn lộ vẻ mệt mỏi, vì vậy mang người cáo lui rời đi.
Họa Mi ẩn kín thân hình, quang minh chính đại đứng trong phòng nghe lén, đi theo đám người Giả Chính rời khỏi phòng.
Nàng là một trong hai quỷ hồn vâng lệnh của Giả Dung lẫn vào Vinh quốc phủ chăm sóc cho Giả Tích Xuân.
Vừa rồi Giả Tích Xuân các nàng cùng những người lớn đến thăm Giả Kính, Họa Mi cùng Ban Cưu không nằm trong hàng ngũ người hầu được đi theo, vì muốn đi cùng bảo hộ Giả Tích Xuân, Họa Mi mới ẩn thân âm thầm theo đuôi mà đến.
Sau đó phát hiện Giả Chính đưa mắt ra hiệu cho người mang theo nhóm nhi đồng rời đi trước, Họa Mi liền suy đoán bọn hắn có việc mờ ám muốn bàn bạc với nhau. Vì thế cùng Ban Cưu thương lượng, Ban Cưu đi theo Giả Tích Xuân rời đi trước, chính nàng thì lưu lại nghe lén, không chừng sẽ có tin tức ngoài ý muốn.
Quả nhiên đã phát hiện Vương phu nhân nghĩ ra quỷ kế nhằm vào Giả Dung, còn có khuôn mặt trở mặt vô tình của người Giả gia.
Rời khỏi chỗ Giả Kính, Họa Mi bay thẳng về hướng quốc tử giám, tính toán mật báo với Giả Dung, hỏi thăm quyết định của hắn.
Giả Dung ngồi trong đình nghỉ chân ngoài phòng, vừa học bài vừa hóng mát, đột nhiên liên tục nhảy mũi.
Trầm Nhược Hư mấp máy môi, hỏi:
- Hè nóng bức luôn xuất nhiều mồ hôi, dễ dàng cuốn hút gió lạnh, ngươi nên chú ý thân thể nhiều hơn.
Giả Dung nhéo nhéo mũi, nghiêng đầu cười dài hỏi:
- Ngươi chịu nói chuyện với ta rồi?
Từ ngày hôm qua Trầm Nhược Hư sợ Giả Dung lại tiếp tục nói ra những lời gì càng thêm kinh thiên động địa, liền phong tỏa miệng mình, không dễ dàng mở miệng nói chuyện với hắn.
Nghe vậy Trầm Nhược Hư cúi đầu đọc sách, tiếp tục im miệng không nói.
Lúc này Giả Dung nhìn thấy Họa Mi hiện ra bên cạnh Bách Linh cùng Du Chuẩn, chợt nói:
- Xiêm y của ta ướt đẫm, trở về thay quần áo trước.
Giả Dung chậm rãi rời đi, thẳng về trong phòng.
Một trận gió chợt thổi qua, áo ôm sát vòng eo của hắn.
Tầm mắt Trầm Nhược Hư theo sát phía sau, chạm tới một màn này, không tự chủ được bị hấp dẫn lưu luyến.
Khi Giả Dung xoay người định đóng cửa, hắn mới giật mình làm bộ tiếp tục xem sách.
Khi nghe cửa phòng đóng lại, Trầm Nhược Hư nhất thời giơ sách lên vỗ trán, nội tâm âm thầm mắng chửi chính mình.