Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vì Em Không Quan Trọng

Người ta thường nói, cảnh vật là tấm gương phản chiếu rõ nhất nội tâm của con người, bởi lẽ nếu người buồn cảnh có vui đâu bao giờ. Câu nói ấy có lẽ đúng với Chu Vận, cô chưa bao giờ thực sự vui vẻ nên cảnh vật xung quanh cô luôn nhuốm màu xám, lạnh lẽo, không chút độ ấm nào, làm cho con người ta cảm thấy bi thương, chán chường.

Trong tiềm thức của Chu Vận, đa số các cô gái tầm tuổi cô đều có một cuộc sống tràn đầy màu sắc sặc sỡ, luôn tràn đầy niềm vui, tiếng cười không ngớt. Đã nhiều lần, cô nhìn những vật xung quanh mình, cố gắng kiếm được những màu sắc tượng trưng cho sự hạnh phúc ấy nhưng mãi đến tận cô vẫn chưa tìm thấy được chúng.

Ngày hôm nay, tâm tình của Chu Vận vẫn như mọi ngày, mệt mỏi, u phiền, chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu, quên đi mọi muộn phiền mà thế giới này mang lại cho cô. Cô vừa đi, vừa ngẩn đầu nhìn lên bầu trời, bầu trời mọi hôm vốn trong xanh, nay lại xám ngắt như tâm trạng của cô lúc bấy giờ, những dải mây đen ở xa đang từ từ trôi về đây báo hiệu một cơn mưa xối xả sắp ập tới.

"Trời sắp mưa rồi à, mình nên đi nhanh lên thôi."- Chu Vận nghĩ nghĩ, bước chân của cô bắt đầu nhanh hơn. Trên tay cô là mấy bọc thức ăn mới được mua từ siêu thị, chúng đựng đầy thực phẩm, đồ gia dụng, chúng nặng trĩu, nếu như là một cô gái bình thường thì có lẽ sẽ rất khó khăn trong việc xách chúng, nhưng Chu Vận cứ như không cảm nhận được, bước chân cô vẫn luôn rất đều và nhanh.

Sau một lúc đi bộ, cuối cùng cô cũng về đến khu dân cư Vọng Sơn, về đến nơi gọi là "nhà" ấy.

Khi cô chuẩn bị mở cửa vào nhà, thì tiếng cười đùa vui vẻ của một cậu con trai cùng với tiếng nói chuyện của hai người khác rơi vào tai cô.

"Ồn ào thật đấy."- Chu Vận vừa nghĩ vừa bước vào căn "nhà" ấy. "Nhà" cô là một căn chung cư nằm ở tầng 7, khá rộng rãi và thoáng mát, nội thất hiện đại, tiện nghi và có lẽ rất ấm cúng, ít nhất trong mắt của 3 người ngồi trong phòng khách thì là vậy.

"Ba, mẹ, con mua đồ về rồi."- Chu Vận lên tiếng. Cô để đồ xuống sàn nhà và bắt đầu thay giày.

"Chị, để em giúp cho."- cậu con trai với gương mặt sáng sủa, trông khá ưa nhìn, dáng người cao ráo, trên người vẫn còn đang mặc đồng phục trường cấp 3 Nhất Trung, bước về phía cô.

Nhưng cậu mới đi được mấy bước thì có người phụ nữ đã cất tiếng: "Tiểu Phong, con cứ để chị con làm đi, con nên nghỉ ngơi lấy sức, học sinh cao trung sức khỏe rất quan trọng đấy."-tiếng bà rất dịu dàng nhưng nó như có ma lực, nhẹ nhàng nắm lấy trái tim của Chu Vận, khiến cô cảm thấy hơi đau đớn.

"Mẹ ơi, một chút thứ đồ này làm sao làm mệt con được, nếu con yếu ớt như vậy thì làm sao chịu được cường độ học tập ở lớp mũi nhọn chứ."- Chu Phong vừa nói cười với bà Chu vừa xách bọc thức ăn lên đem vào bếp.

Ngột ngạt, khó chịu, bất lực là những thứ cảm xúc đang không ngừng tuôn ra trong trái tim nhỏ bé của Chu Vận. Cô muốn chạy bay ra khỏi căn nhà này nhưng cuối cùng cô không làm vậy, có lẽ do cô đã quen rồi. Chu Vận lặng lẽ bước vào phòng thay quần áo, sau đó vào bếp nấu đồ ăn cho cả nhà.

Trường Nhất Trung sẽ cho học sinh về nhà vào mỗi ngày cuối tuần, chính vì vậy, mỗi tuần vào ngày này, bà Chu luôn nấu một bữa thật ngon để tẩm bổ cho đứa con trai yêu quý của mình. Nhưng hôm nay, do Chu Vận quay lại thành phố H nên toàn bộ món ăn đều do cô nấu. Chu Vận rất khéo tay và nhanh nhẹn, chỉ trong chốc lát, cô đã nấu xong bữa cơm thịnh soạn trong khi 3 người kia nói chuyện, vui đùa với nhau trong phòng khách.

Khi tất cả mọi người đều ngồi vào bàn và bắt đầu dùng bữa thì ông Chu hỏi: "Lần này về được bao lâu?". Một câu hỏi không đầu không đuôi nhưng Chu Vận biết nó dành cho mình.

"Ngày mai con sẽ quay lại trường, con còn luận văn vẫn chưa làm xong."- cô đáp.

"Là con gái thì không cần phải học lên cao, ra trường kiếm việc làm phụ giúp gia đình mới là điều tốt nhất." Nghe những lời ấy, Chu Vận nghĩ mình sẽ tức giận, ngay lập tức đứng lên tranh luận với ông, nhưng có lẽ trái tim cô đã chai sạn rồi, cô cảm thấy hơi ê ẩm nhưng sau đó, nó đã nhanh chóng trở lại bình thường.

Cô im lặng, không phản bác cũng không tuân theo, bầu không khí cứ thế trầm xuống. "Ba, mẹ, con được thầy Hứa chọn đi thi học sinh giỏi hóa cấp thành phố."- tiếng nói của Chu Phong phá vỡ bầu không khí lúng túng này.

"Con trai mẹ đúng là giỏi thật đấy."

"Chỉ là đi thi thôi, không biết có đậu hay không mà.''

"Nhưng như thế đã là rất giỏi rồi." - ông Chu cười bảo.

"Giỏi sao, à...., phải rồi, rất giỏi nhỉ, vậy sao năm đó tôi được giải nhất thành phố, sao không ai khen tôi nhỉ?"- Chu Vận tự giễu, nghĩ thầm trong lòng.

Cô không thể chịu nổi cái bầu không khí ấm áp của 3 con người này thêm một chút nào nữa, cô bèn nhanh chóng kết thúc bữa cơm của mình rồi vào phòng.

Phòng của cô rất đơn giản, không giống căn phòng của một cô gái tuổi 20 một tí nào. Sạch sẽ, không một chút đồ dùng dễ thương hay đầy những cuốn sách ngôn tình lãng mạn mà chỉ mang một màu sắc u tối, lạnh lẽo.

Một cái bàn học màu trắng được mua từ hồi cô còn học trung học để ở góc phòng, bên cạnh nó là chiếc tủ sách chất đầy các loại sách đề thi và những chiếc cúp giải thưởng mà cô giành được trong những năm cao trung.

Bên cạnh cửa sổ là chiếc giường với cái ga giường màu xanh sọc trắng đơn giản, cái ga giường vốn màu xanh đậm nhưng giờ đây đã bị phai màu sau bao lần giặt đi giặt lại.

Trong vô thức, cô đang so sánh phòng mình với phòng của em trai luôn được thay đổi bằng những đồ mới, vật mới, được trang trí bằng những poster, tranh ảnh, căn phòng cậu ta luôn tràn đầy hơi thở thanh xuân, còn phòng cô, chỉ có một màu u tối, khiến mọi người chán ghét, nghĩ tới điều ấy, cô cảm thấy xót xa trong lòng.

Khi Chu Vận vẫn đang đắm chìm trong thế giới riêng của mình, chiếc điện thoại của cô bỗng sáng lên, đánh thức cô khỏi cơn ác mộng bi thương kia.

"Mình bị sao thế nhỉ, chả lẽ là tại chuyện đó ư?" - cô tự hỏi chính mình. Sau đó cầm chiếc điện thoại lên, là Nguyệt An, bạn cùng phòng của cô.

'Cậu ổn chứ, tiểu Chu?'

Nguyệt Vân biết hoàn cảnh của Chu Vận nên luôn lo lắng quan tâm tới cô.

'Tớ ổn' - Chu Vận trả lời lại, rồi nhanh chóng ném toàn bộ chuyện phiền não ra sau đầu, leo lên giường, tắt điện, nằm xuống.

"Mai mình phải về trường ngay thôi, nơi này không có chỗ dành cho mình."- đó là thứ cuối cùng cô nghĩ tới trước khi chìm vào giấc ngủ.
Nhấn Mở Bình Luận