Nguyên tắc 2: Khi đã xác định được con mồi thì phải luôn đặt nó trong tầm ngắm của mình (1)
Vân Chi rất tò mò mối quan hệ của Chu Vận và Hạ Tử Khiêm nhưng ngặt nỗi cô không dám hỏi, bởi vì cô nghĩ bạn mình và Từ Nguyên vẫn đang trong mối quan hệ mập mờ, nếu thực sự giữa Chu Vận và cậu ta có gì đó mờ ám thì cô không biết phải đối mặt với Từ Nguyên như thế nào.
Vân Chi từ nhỏ luôn là một cô bé ngoan, cô luôn nghe lời ba mẹ, trung thực và chăm chỉ. Chính vì vậy, nếu bạn mình có hành vi sai trái như bắt cả 2 tay, cô thực sự không biết phải xử sự như nào cho vẹn cả đôi đường.
Thấy bạn mình muốn hỏi lại thôi, Chu Vận bèn mở miệng trước: "Cậu tò mò mối quan hệ của tớ và đàn em sao?" Vân Chi gật đầu nhẹ một cái, cô thực sự sợ bạn mình làm ra chuyện sai trái, nếu có, cô muốn bạn mình nên quay đầu là bờ.
"Tớ và cậu ta không có gì cả, cậu đừng nghĩ nhiều làm gì, với cả, tớ và Từ Nguyên cũng không phải người yêu của nhau, nếu sau này, tớ có bạn trai thì không có gì là lạ cả."
"Hả, không phải cậu và Từ Nguyên sẽ yêu nhau sao, tớ thấy 2 người thực sự rất hợp nhau mà."
"Nếu cậu ta thực sự muốn quen tớ, thì không đợi đến lúc này, đã hơn nửa năm rồi Tiểu Chi à, tớ không phải là người kiên nhẫn đâu." - Chu Vận lạnh lùng nói ra câu nói ấy.
"Còn nữa, cậu không cần phải lo việc tớ sẽ bắt cả 2 tay, sự phản bội chính là thứ tớ ghét nhất thế giới này, tớ sẽ không biến chính mình thành thứ tớ ghét. Thay vì suy nghĩ vì những chuyện không đâu, sao cậu không tập trung vào việc làm của mình, tớ không nghĩ là hội học sinh lại rảnh rang như này đâu."
Vân Chi sau khi nghe được sự bảo đảm chắc chắn từ Chu Vận, cô ấy liền rời đi làm việc của mình.
"Còn cậu, có chuyện gì sao?"
Nguyệt An đã sớm quen cái cách nói chuyện ngắn gọn này của Chu Vận nên cũng không hề tỏ ra khó chịu một chút nào.
Cô nhanh chóng nói hết tất cả những gì mình cần nhờ ra cho bạn, hóa ra sắp tới có lễ kỉ niệm trường, lần này cấp trên muốn sinh viên trường là người chủ trì lễ nên giáo viên giao công việc cho hội học sinh, dù gì thì đại học S cũng là đại học danh giá của cả nước, năng lực làm việc và tổ chức của sinh viên đều được rất nhiều người công nhận, có lẽ vì thế giáo viên mới tin tưởng giao toàn bộ nhiệm vụ cho hội học sinh. Có thể nói, các thành viên hội học sinh đang trong thời kì nước sôi lửa bỏng, mặc dù kế hoạch đã được lên từ sớm và cũng bắt đầu thực hiện từ 2 tuần trước nhưng vẫn không thế tránh được vài sai sót nhỏ.
Nguyệt An muốn nhờ Chu Vận làm lại danh sách chỗ ngồi và danh sách khách mời, có rất nhiều cựu sinh viên đã thành công trong lĩnh vực của mình được mời về để có bài diễn thuyết.
"Không phải danh sách khách mời đã được lên từ lâu sao?"
"Ừm đúng vậy, nhưng mà tới ngày ấy nếu có người không thể tới mà MC cũng không kịp cập nhật, lúc đọc tên giới thiệu không phải sẽ làm ra một việc xấu sao. Cậu có thể cập nhật tình hình nếu có người thông báo rằng mình không thể đi không?"
Chu Vận gật đầu, chuyện này đối với cô khá dễ, dù sao cô cũng viết các bài blog mấy năm nay, việc lên danh sách và chia chỗ ngồi sao cho hợp lí không làm khó cô được.
"À, tớ quên nhắc cậu chuyện này, cậu nên đi hỏi giáo viên về việc các khách mời có mâu thuẫn nào với nhau không, nếu có, tốt nhất không nên xếp họ gần nhau, nếu không chúng ta có thể khó có được sự giới thiệu từ họ."
Mấy việc làm này nếu làm tốt, được lòng giáo viên, có thể có thêm chút hảo cảm trong họ, sau này có gì thì họ cũng nói đỡ một chút. Dù sao, lần này cũng là lễ kỉ niệm 100 năm thành lập trường, lễ lớn như này nhiều người tranh nhau làm còn không được, Chu Vận biết bạn mình đã lén giao việc cho cô để cô có chút mặt mũi trước mặt giáo viên. Nhưng cô ấy lại không biết, cô không cần chút hảo cảm ấy, dù sao thì sau này cô cũng không tính đi theo con đường mà nhà cô vẽ sẵn, Chu Vận cô thích làm gì thì sẽ tự mình thực hiện. Nói như thế, không có nghĩ là cô không cần các mối quan hệ, cô sẽ tự mình tạo quan hệ với những người có thể giúp cô chứ không cần qua trung gian như này.