Nguyên tắc 2: Khi đã xác định được con mồi thì phải luôn đặt nó trong tầm ngắm của mình (3)
"Cậu biết không, cô ta luôn làm ra vẻ mình rất thanh cao, gương mặt lúc nào cũng hếch lên, như thể không dính chút khói bụi trần tục nào. Chậc, chậc, cậu chưa thấy gương mặt cô ta lúc đưa mình tới gặp giáo viên đâu, cứ như tớ nợ cô ta một mạng vậy. Ha, chả lẽ tớ cần cô ta giới thiệu chắc, không có cô ta tớ vẫn sẽ được nhận thôi."
"Cô ta như con trà xanh trước mặt Từ Nguyên, lúc nào cũng tỏ ra dịu dàng, cần người bảo vệ, chắc Từ Nguyên không biết bộ mặt thật của con đó thôi, nếu biết cậu ta còn có thể thích Chu Vận kia sao, chả biết cô ta mê hoặc Từ Nguyên kiểu gì mà cậu ta cứ coi như không nghe thấy lời bóng gió của tớ khi nói về cô ta. Chu Vận kia ngoài gương mặt ra không còn cái gì khác."
"Được rồi, tớ biết rồi, tớ sẽ tiếp tục để mắt tới cô ta, Từ Nguyên không bị cướp đi đâu, cậu đừng lo, cậu cứ tập trung vào việc của mình, đến lúc Từ Nguyên thấy cậu chắc chắn không rời nổi mắt."
Hứa Thấm vừa cười vừa nói xấu người khác sau lưng qua điện thoại mà không biết rằng đoạn hội thoại đã bị chính người bị nói xấu nghe được.
Chu Vận đứng nép bên góc tường, đưa mắt hơi liếc ra nhìn vào tấm lưng mảnh dẻ của Hứa Thấm, đôi mắt cô dần trở nên thâm thúy, trên đời này, cô biết và đã nhìn thấy rất nhiều người thích vẽ chuyện và gây chuyện với người khác nhưng cô không nghĩ lại có thể gặp người nào ngu như vậy. Nói xấu người khác cũng không biết đến nơi khác mà nói, đứng ngay tại hội trường mà dám nói vừa to vừa rõ, Chu Vận không biết nên nói cô ta ngu hay là do cô ta cố ý để cô nghe được.
"Mình nên thử cô ta chút nhỉ?"
Cô giả vờ đánh rơi đồ trên tay mình xuống đất, tiếng động phát ra đủ to để Hứa Thấm, người mới tắt điện thoại sau cuộc gọi của mình giật mình. Cô ta quay phắt người lại thì thấy Chu Vận đang ngồi xổm ở góc tường, nhặt đồ vừa bị rớt lên. Cô nhặt xong đứng lên, nở nụ cười nhẹ với Hứa Thấm.
"Có chuyện gì sao?"
"À, à, không, không có chuyện gì đâu."
Đôi mắt Hứa Thấm dao dác, né tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt cô, tay giấu cái điện thoại ra sau lưng, biểu hiện của sự chột dạ.
"Sao cậu còn ở đây, không phải nhóm trang trí đã hết việc trong hôm nay rồi sao?"
"Tớ quên đồ nên quay lại lấy."
Giọng cô ta hơi nhanh, tay phải hơi run, lo sợ sao?
"Cậu nếu lấy được đồ của mình rồi thì lúc về nhớ tắt điện nhé, tớ về trước đây." - Chu Vận nhỏ nhẹ nói, cô như thể không nghe thấy những gì mà Hứa Thấm vừa nói qua điện thoại mà chỉ vô tình đi ngang qua mà thôi.
Thấy cô ta gật đầu, Chu Vận liền quay người rời đi. Nụ cười trên khóe môi cũng biến mất, gương mặt vô cảm, cực kì lạnh lùng.
Cô nhanh chóng đi về phòng ký túc xá của mình, ngồi vào bàn học, mở máy tính lên rồi sau đó vào trang cá nhân của Hứa Thấm. Lúc trước, khi trực giác mách bảo cô rằng cô ta là người có liên quan đến vụ việc này. Chu Vận đã từng lướt tiểu sử của cô ta một lần nhưng cũng không để ý lắm. Bây giờ lòi ra việc này, cô quyết định kiểm tra lại. Hứa Thấm rất thích chụp ảnh đăng mạng xã hội. Chu Vận nhìn từ trên xuống dưới trang cá nhân thì thấy đa số các bức ảnh của Hứa Thấm đều chụp chung với một cô gái với mái tóc ngắn ngang vai, gương mặt nhỏ nhắn, dáng vẻ mảnh mai, cao ráo, một cô gái trông khá thời thượng. Nhìn cô gái trong ảnh một hồi, Chu Vận bỗng thấy cô ấy quen quen nhưng mãi chẳng nhớ ra là đã gặp ở đâu cả. Nhưng cô cảm thấy có thứ cảm xúc gì đó len lói trong tim cô khi cô nhìn vào ảnh của cô ấy, một cảm xúc cực kì kì lạ.
"Cô ta là người Từ Nguyên gặp trong khu rừng ấy ư, sao mọi chuyện lại trở nên khó đoán thế này."
Chu Vận nhíu chặt mày, cô cảm thấy mọi chuyện này dần đi quá xa rồi, cô bây giờ không xác định được rốt cuộc mình nên tiếp tục tra tìm tường tận sự việc hay là chỉ cần nói với Từ Nguyên là mình chán rồi không muốn tiếp tục mối quan hệ mập mờ dở hơi kia nữa.
"Chết tiệt, mình đáng lẽ ra không nên tìm hiểu mà, đúng là tò mò hại chết con người mà." - Chu Vận thầm chửi tục một tiếng, cố gắng sắp xếp lại toàn bộ những thông tin mình có trong suốt 1 tuần qua.