Không tìm thấy Từ Nguyên trong hội trường, Chu Vận hỏi bạn cùng phòng của hắn, mới biết hắn đã đi ra khỏi hội trường thông qua hành lang từ cánh cửa gần bên sân khấu.
Chu Vận quyết định đi tìm Từ Nguyên. Ban đêm, trời se lạnh, gió thổi hiu hiu, trên hành lang không một bóng người, vài cái đèn trên trần nhà đã lâu không được thay mới, ánh sáng chập chờn, những điều ấy trở thành yếu tố khiến cho nơi này trở nên cực kì rừng rợn và cũng là nơi dễ thực hiện những hành động bất chính.
'Ting ting'
Điện thoại Chu Vận bỗng phát ra âm thanh thông báo có tin nhắn mới, Từ Nguyên bảo cô đợi một chút, hắn ta sẽ quay lại ngay.
Vài phút sau, Chu Vận thấy Từ Nguyên đi ra từ rừng cây nhỏ gần đấy, lúc hắn ta lại gần, cô ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt. Thật kì lạ, Từ Nguyên không hút thuốc lá, mùi thuốc lá này là từ đâu?
"Cậu hút thuốc sao?" - cô nở một nụ cười nhẹ, hỏi.
"À, à, đúng vậy, dạo gần đây tớ cảm thấy hơi căng thẳng nên muốn hút một ít để giải tỏa." - hắn hơi lúng túng trả lời.
Bởi vì ánh sáng yếu, Chu Vận không thể nhìn thấy được chút chột dạ trong mắt của Từ Nguyên, nhưng thật không may cho hắn, cô lại thấy được một cọng tóc nâu sáng màu hơn chiếc áo len thuần đen hắn đang mặc dính ngay eo hắn. Cọng tóc dài như vậy, 90% sẽ là của phụ nữ, bên cạnh đó nơi nó dính là eo của Từ Nguyên, chứng tỏ người phụ nữ đó có tiếp xúc rất gần với hắn ta nơi khá nhạy cảm và riêng tư đối với đàn ông thế nhưng lại dính một cọng tóc của phụ nữ thì thật đáng ngờ.
Chu Vận ngẫm lại tin nhắn của hai người ngày hôm nay. Hôm nay, hắn ta bảo hắn phải ở phòng ký túc từ sáng đến chiều để hoàn thành luận văn, Từ Nguyên cần bài luận văn này để có thể lấy được chứng chỉ mà hắn mong muốn, thời hạn nộp luận văn đến gần nên sự chân thật của việc này khá cao. Bên cạnh đó, dạo gần đây, Từ Nguyên cũng có vài hành động lạ, bạn cùng phòng hắn bảo hắn thường xuyên ra ngoài và đều vào cùng một giờ cố định. Hắn cũng hay nhìn điện thoại và cười, cũng thường ngồi ngẩn người, cậu bạn kia có lẽ tưởng cô và hắn đang chơi trò tình thú gì đấy, ngại không dám cho bọn họ biết.
Trong chốc lát, Chu Vận gần như bổ não bằng hàng ngàn câu truyện ngôn tình cẩu huyết mà cô vẫn hay đọc trên mạng. Cô hơi liếc nhìn ra phía sau Từ Nguyên, nơi có rừng cây nhỏ.
Rừng cây này của trường cô đã được trồng từ rất lâu rồi, nghe nói ngày xưa các cặp đôi trong trường thường hay phát sinh quan hệ và làm vài hành động cá nước thân mật ở đây.
Có điều, từ khi nơi này có lời đồn rằng là, có thi thể của một cô gái trẻ đã bị chôn ở đây sau khi bị giết và phân xác. Cảnh sát cũng tìm thấy rất nhiều mảnh xương khác nhau trong rừng cây ấy thì từ nơi là thánh địa tình yêu trở nên cực kì hoang vu, không có bất kì kẻ nào to gan dám bén mảng lại gần đấy nữa.
Mặc dù lời đồn chưa được xác thực, nhưng có một khoảng thời gian, các mặt báo lớn nhỏ đều đưa tin về một tên sát nhân hàng loạt ở tại thành phố này, thích săn những cô gái trẻ, giết họ, rồi dùng xác họ chế biến thành các loại món ăn khác nhau và ăn chúng. Chính quyền cũng đã xác định có ít nhất 4 nạn nhân trong vụ việc kinh khủng này.
Lúc ấy, tin tức này đã làm chấn động trong nước lẫn quốc tế, rất nhiều cô gái thậm chí còn không dám ra đường vào ban đêm vì sợ trở thành nạn nhân của tên giết người biến thái ấy. Kể cả khi hắn đã bị bắt và phán án tử hình, bóng ma tâm lí mà hắn để lại cũng khiến cho người dân ở thành phố phồn hoa này luôn chìm trong sự sợ hãi, lo lắng, căng thẳng trong nhiều tháng liền.
Bỗng Chu Vận thấy có bóng người mờ mờ ở đấy, tầm nhìn của cô trong tối không tốt lắm nên cô cũng không chắc rằng mình có nhìn lầm không.
Nếu nhìn lầm thì không sao, nhưng nếu là sự thật thì..., "Chà...., vui rồi đây" - cô thầm nghĩ, Chu Vận giả vờ sử dụng điện thoại, liếc qua nhìn chàng trai đang đứng nhắn tin với bạn bên cạnh mình sau đó bắt đầu xâu chuỗi lại những thông tin mình có.
Cô và Từ Nguyên là bạn học cùng khoa Kinh tế - Luật, hai người bước vào mối quan hệ mập mờ này từ nửa năm trước, khi hắn ta bắt đầu quan tâm, lo lắng cho Chu Vận như một người bạn trai thực thụ. Cô cũng rất tận hưởng cảm giác này bởi vì cô cũng mong muốn mình có một người bạn trai luôn đặt mình lên hàng đầu, ngoại trừ việc tỏ tình, hôn nhau và lên giường, tất cả những gì mà những cặp đôi trẻ thường làm như đi xem phim cùng nhau, đi ăn riêng, đi mua đồ,..., họ đều làm cả rồi. Tất cả mọi người xung quanh ngoài trừ Nguyệt An, ai cũng cho rằng Từ Nguyên và Chu Vận là một cặp.
Nếu như suy đoán của cô là đúng, vậy thì cái tên nhìn có vẻ đơn thuần, tốt bụng này có thể đang tính giăng lưới bắt cùng một lúc hai con cá.
"Chậc, chậc, chậc, vui rồi đây, Từ Nguyên à Từ Nguyên, muốn qua mắt được tôi, khó lắm đấy." - Chu Vận thầm nghĩ, cô quay lưng lại với khu rừng nhỏ, để khuôn mặt mình khuất tầm nhìn của kẻ còn đứng nhìn trộm trong khu rừng kia và kẻ tự cho mình thông minh đang đứng bên cạnh rồi nở một nụ cười mỉm rất lạnh và đáng sợ. Nếu có ai nhìn thấy nụ cười ấy của Chu Vận, họ có lẽ cảm thấy gáy mình cực kì lạnh như có con rắn độc đang bò sau cổ, nhăm nhe cắn một phát, tiêm nọc độc của mình vào động mạch cảnh, khiến cho con mồi một phát chết tươi.