Nguyên tắc thứ nhất của thợ săn: phải chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng trước khi đi săn (4)
"Học tỷ này, chúng ta có duyên thật, một ngày vô tình gặp nhau đến 2 lần."
"Đúng là có duyên thật, nhưng là nghiệt duyên."
Hạ Tử Khiêm câm lặng trước lời nói của Chu Vận.
"Học tỷ, đàn em này có thể biết tên của chị được không?"
"Nếu tôi nói không thì sao?"
"Chỉ là một cái tên thôi mà, nói cho em biết thì chị cũng không chết đâu."
"Chỉ là một cái tên thôi mà, nếu tôi không nói thì cậu cũng không chết được đâu."
Cậu ta lại lần nữa không biết nên tiếp lời của cô như thế nào.
"Chắc ai muốn làm quen với chị cũng khó khăn lắm đúng không?"
"Lời đó cậu phải đi hỏi những người đó, cậu hỏi tôi thì tôi biết trả lời làm sao?"
"Chị ta khó bắt chuyện thật đấy." - Hạ Tử Khiêm thầm nghĩ.
"Vậy, học tỷ này, chị biết em là ai chứ?"
"Hạ Tử Khiêm, đó là tên cậu đúng không?"
"Không ngờ em lại nổi tiếng đến mức được học tỷ biết đấy."
"Tên cậu thường xuyên xuất hiện mỗi khi có một đám con gái chưa có bạn trai tụ tập lại với nhau, con rùa vàng mà ai cũng muốn câu."
"Em thấy mình thật vinh hạnh khi được mọi người đánh giá cao như vậy đấy."
"Vậy em có phải là loại bạn trai mà chị muốn có không?" - Hạ Tử Khiêm bất ngờ hỏi một câu hỏi rất khó trả lời nhưng là khó trả lời đối với các cô gái bình thường, còn đối với Chu Vận thì:
"Trước đây khi chưa tiếp xúc với cậu, thì tôi không chắc lắm nhưng giờ thì rõ rồi."
"Ý chị là sao?"
"Ý tôi là, tôi không thích, à không, phải là ghét chứ, tôi ghét những con người tùy tiện."
"Trong suy nghĩ của học tỷ, Hạ Tử Khiêm em là người như vậy sao?" - cậu ta thắc mắc.
Chu Vận im lặng, nhìn thẳng vào mắt cậu ta như thể nói: " Cậu đoán đúng rồi."
Thấy gương mặt vô cảm, đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm kia, Hạ Tử Khiêm hiểu rằng ý của vị học tỷ lạnh lùng trước mắt này chính xác là như vậy. Cậu ta im lặng, không sửa đổi hay nói bất kì từ nào thêm cho đến khi về đến cổng trường.
"Học tỷ này, em thấy chúng ta khá có duyên đấy, tụi mình kết bạn nhé."
"Tôi nghĩ điều đó không cần thiết, có khi đây là lần cuối chúng ta nói chuyện với nhau."
"Học tỷ à, chị không nên nói chuyện với người vừa giúp mình bằng giọng điệu xa cách như vậy chứ."
"Không có cậu, tôi vẫn có cách tự cứu bản thân mình."
"Bằng con dao găm nhỏ đó sao."
"Cậu đi cùng tôi nãy giờ lạ vì lí do này đúng không?"
"Có thể coi là như vậy, em sợ chị dùng con dao này đâm người kia, đoạn đường kia không có camera an ninh, cho dù hành động của chị là tự bảo vệ bản thân đi chăng nữa thì khi ra tòa, chỉ cần tên kia cắn chặt miệng nói rằng chị cố ý đâm hắn, người thiệt thòi nhất vẫn là chị đấy, học tỷ."
"Cảm ơn" - Chu Vận vẫn nói tiếng cảm ơn mặc dù ý trong lời cậu ta không đúng, cô biết rõ đoạn đường ấy không có camera an ninh nên cô mới cố tình đi vào, bởi vì như vậy, nếu cô ra tay dạy dỗ tên không có mắt tính nhắm vào cô kia, sẽ không có bằng chứng chứng minh việc cô đã làm.
"Em nghĩ chị nên đi ra nơi đông người rồi gọi cho ai đó thì tốt hơn nhiều."
"Ý cậu là tôi nên dựa dẫm vào ai đó thay vì dựa vào chính mình trong trường hợp đó hay sao."
"Đúng vậy."
"Ha" - Chu Vận cười mỉa. "Thay vì tin tưởng người khác, tôi lại thích tin tưởng chính bản thân mình hơn. Tôi thích tự mình vượt qua những thứ thử thách bản thân như thế này."
"Chuyện này không phải ở trong trò chơi nếu chị chết chị có thể hồi sinh lại một lần nữa, đây là đời thực, chị có thể mất mạng vì sự ngông cuồng của mình đấy. Học tỷ, em không biết chuyện gì xảy ra với chị khiến chị không có niềm tin với người khác như vậy. Nhưng có một điều em muốn nói, đó là, sự chênh lệch sức mạnh giữa nam và nữ không phải là thứ mà một con dao găm nho nhỏ có thể bù đắp được, chị nên nhìn xem xét lại chính bản thân mình đi thì hơn." - Hạ Tử Khiêm trở nên cực kì nghiêm túc, gương mặt không còn nụ cười bỡn cợt như lúc nãy mà biểu tình nghiêm trọng như trưởng bối răn đe con cháu trong nhà mỗi khi chúng làm sai.
Sau khi nói xong một hơi dài nhưng thấy Chu Vận vẫn trầm mặc, cậu ta mới bắt đầu suy nghĩ lại những gì mình vừa nói. "Em nghĩ em hơi quá phận khi nói chị như vậy, dù sao chúng ta cũng không thân quen, học tỷ, nếu chị cảm thấy bị xúc phạm thì cho em xin lỗi." - cậu ta hạ giọng của mình.
Chu Vận không hề cảm thấy tức giận vì lời nói quá phận của Hạ Tử Khiêm, cô cảm giác như có dòng nước ấm chảy qua trái tim mình trong mùa thu hơi se lạnh này. Đã bao lâu rồi cô mới được nghe những lời quan tâm như vậy ngoài Vân Chỉ và Nguyệt An nhỉ, những lời có vẻ như rất bình thường này Chu Vận lại hiếm khi được nghe, những người được coi là gia đình của cô thậm chí chỉ nói cho có lệ, cô đã luôn chờ đợi sự quan tâm nho nhỏ ấy từ họ. Cô đợi mãi, đợi mãi nhưng mãi chẳng thấy đâu. Thế nhưng, từ miệng một người lạ, một kẻ mà Chu Vận cô chỉ mới gặp 2 lần, từ ngữ ấm áp chân thành lại rót vào tai cô, xoa dịu những nỗi đau do gia đình mang lại.
"Cảm ơn" - cô biết, trong vô thức, cô đã nói lời cảm ơn với cậu trai này một lần nữa, cảm ơn vì sự quan tâm của cậu đối với một người lạ, cảm ơn cậu ta vì lời nhắc nhở đơn giản kia.