Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vì Em Là Vợ Anh

Ánh sáng từ cửa sổ chiếu lên chiếc giường rộng lớn, vừa mở mắt ra liền bị khuôn mặt tuấn mĩ của Mạc Thiệu Khiêm làm cho giật mình.

Anh đang ngủ, sống mũi cao, hàng lông mi cong cong, đôi môi mỏng, mái tóc đen mềm mại, làn da còn đẹp hơn cả da con gái. Cô khẽ nuốt nước miếng đánh "ực". Cánh tay không nghe lời liền dơ lên, cô bị sắc đẹp làm cho mê muội rồi! Không thể được!! Nhưng cuối cùng vẫn chạm vào mặt anh, anh đang ngủ chắc không biết gì đâu.

Cô chớp chớp đôi mắt to tròn của mình, ngón tay chạm nhẹ vào đôi mắt anh, lướt qua sống mũi rồi tới đôi môi. Thật...thật muốn cắn quá đi! Cô đỏ bừng mặt. Từ bao giờ cô đã trở thành kẻ háo sắc như vậy? Đang mải ngắm nhìn khuôn mặt tuấn mĩ của kia, đột nhiên một cánh tay nắm chặt lấy tay cô rồi cho vào miệng cắn, cô giật mình.

Mạc Thiệu Khiêm khẽ mở mắt, dáng vẻ lười biếng, đôi môi vẫn đang ngậm ngón tay cô, khẽ mấp máy: "Muốn làm gì?"

"Không...không có.." Tim cô đập lệch mất nửa nhịp. Chẳng lẽ cô lại bảo rằng cô bị sắc đẹp của anh làm cho mê muội?

Nhìn cô gái đang tránh ánh mắt của mình, gò má trắng nõn ửng hồng, anh không kiềm được mà cắn thêm một cái nữa vào ngón tay cô. Thật tình, cô gái này dễ thương quá.

"Mạc...Mạc tổng.."

"Ừ."

Im lặng 2 giây cô mới dám hỏi: "Anh đang đói à?"

Mạc Thiệu Khiêm: "...."

Chỉ vì anh cắn ngón tay cô mà cô cho rằng anh đói sao? Mà...đúng là anh đói thật. "Đồ ăn" ở ngay trước mắt nhưng lại phải kiềm chế không ăn. Đúng là rất đau khổ.

Nhìn đôi mắt trong veo lo lắng của cô, anh cắn nhẹ một cái rồi nói: "Ừm."

"Dậy ăn sáng nhé?"

"Ừ."

Nói vậy nhưng anh vẫn giữ nguyên tư thế, cũng không có ý định buông tha cho ngón tay cô.

Vừa mói hôm qua còn lạnh lùng với cô, hôm nay đã tỏ thái độ thế này. Cô thật sự không nghĩ ra lí do gì hợp lí.

"Mạc tổng, có phải ngài sốt rồi không?"

Đôi mày khẽ nhíu lại: "Không."

"À...thế, ngài có định dậy ăn sáng không?" vừa nhắc đến bữa sáng, cái bụng cô lại biểu tình dữ dội. Khuôn mặt vốn đỏ sẵn lại càng đỏ thêm.

Mạc Thiệu Khiêm nén cười, nhả tay cô ra: "Dậy đi."

Chỉ sau câu nói 3 giây, cô đã biến mất khỏi giường với tốc độ nhanh như chớp.

Dựa lưng vào cửa phòng tắm, cô ngồi xuống đất, trái tim đập loạn, đầu ngón tay vẫn còn âm ấm, đầu cô bốc khói, may lúc nãy cô kìm được, nếu không máu mũi sẽ tuôn ra như mưa, lúc đó thì cái mặt cô sẽ chẳng biết chui đi đâu.

Ôi!! Cô đúng là háo sắc quá mà!

- ----
Nhấn Mở Bình Luận