Đúng lúc này cô quyết định sẽ âm thầm mà đi về phòng, vừa nhấc chân lên cao còn chưa nện xuống thì đã nghe thấy tiếng nói lạnh như hàn băng phả ra ở sau lưng, khiến Tống Dật Nhiên vô thức như bị người khác phát giác bản thân làm chuyện xấu liền lạnh sống lưng, mồ hôi ở chóp mũi cũng đỗ ra.
Lăng Dục Thần: "Qua đây!" Hắn vừa dập máy xong liền liếc mắt ra ngoài cửa ra vào, rất rõ ràng ở bên dưới sàn nhà có một bóng người, dáng vẻ lén la lén lút này không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.
Trước đó ở thụy sĩ Lăng Dục Thần cũng đã từng nhìn thấy nó qua màn hình máy tính, không phải là ai khác mà chính là Tống Dật Nhiên. Lúc đầu lén la lén lút, được một chốc sau lại muốn âm thầm mà chạy mất, cô xem Lăng Dục Thần hắn là ai chứ, dễ bị lừa đến vậy?
Tống Dật Nhiên càng nghe thấy bản thân sắp bị bại lộ liền muốn nhanh chóng chạy đi mất, dẫu sao thì cũng là cách một cái cánh cửa lớn, làm thế nào mà Lăng Dục Thần hắn biết người ở bên ngoài là ai, chỉ cần cô chạy nhanh thì nhất định là không xảy ra chuyện được.
Tống Dật Nhiên vữa nghĩ, tay nắm vào nắm cửa còn chưa kịp quay đi đã nghe thấy âm thanh lạnh hơn từ Lăng Dục Thần vang lên.
Khẽ nuốt nước bọt, xem như cô xui xẻo lần đầu tiên nghe lén lại nhanh như vậy đã bị phát hiện rồi, việc còn chưa nghe được gì, nghe được cũng không hiểu được, cuối cùng còn bị chủ nhân của căn phòng kia bắt quả tang, đúng là xui xẻo.
Lăng Dục Thần: "Còn muốn trốn? Tôi nói em qua đây! Nhanh lên!" Hắn nhìn thấy Tống Dật Nhiên giật mình chứng tỏ là đã nghe hắn nói, nhưng vẫn cố gắng muốn quay lại phòng ngủ liền lớn tiếng gọi lại. To gan lớn mật đến như vậy chắc cũng chỉ có mình cô là dám làm ra.
Tống Dật Nhiên: "Tôi… nếu tôi nói… tôi chỉ là vô tình đứng ở đây, không hề cố tình nghe anh nói chuyện với người ta… thì anh có tin không?" Được một lúc sau, rốt cuộc người ở phía bên ngoài cửa cũng đẩy cánh cửa nặng nề kia bước chân vào phòng sách.
Tống Dật Nhiên vừa đi vào vừa vặn ánh mắt chạm vào đôi mắt sắc bén như vũ khí của Lăng Dục Thần đang trừng mắt nhìn cô. Tống Dật Nhiên trong lòng run lẩy bẩy, nhưng lại không dám thể hiện ra ngoài.
Cô rất sợ ánh mắt đó của Lăng Dục Thần, vừa sợ vừa muốn nhìn thấy nó, đôi mắt kia đẹp đến vậy nhưng chỉ để dùng nhìn người trước khi chết đúng là có chút phí phạm của trời.
Tống Dật Nhiên nhẹ nhàng đóng cửa lại sau đó nghiêng đầu cười cười nói với Lăng Dục Thần. Mong mỏi hắn có thể nhìn ra được thiện chí trong câu nói của cô.
Lăng Dục Thần: "Em nói thử xem?" Hắn ngả lưng vào thành ghế ngồi, tay cầm chiếc bút gõ gõ lên bàn nhàn nhạt nói với Tống Dật Nhiên, lời nói dối tệ đến như vậy, thế gian này chắc chỉ có một mình Tống Dật Nhiên cô là có gan nói ra với hắn.
Tống Dật Nhiên: "Cũng đúng, bị bắt quả tang thế này tôi cũng không tin." Cô nghe hắn nói như vậy liền cười khổ miệng lẩm bẩm cái gì đó, nhưng không nói lớn ra với Lăng Dục Thần.
Cuối cuối đầu rũ mắt nhìn xuống, cầu mong là quy cũ của hắn sẽ xử phạt tên trộm nghe lén nhẹ một chút, nếu không cô sợ bản thân chịu không nổi, sống không đợi được đến thời hạn ba năm kia nữa.
Lăng Dục Thần: "Lại gần đây, tôi tìm em có việc… tôi không ăn thịt em được, sợ cái gì?" Hắn thu lưu cánh tay cầm viết lại, hắn đặt nhẹ chiếc bút trên bàn làm việc, ngồi thẳng lưng dậy, chỉ vào chiếc ghế đối diện bàn làm việc cho Tống Dật Nhiên ngồi xuống.
Nhưng cô gái kia như thể sợ sói ăn thịt người vậy, đứng lì một chỗ nói thế nào cũng không muốn đi qua đây, cả người cứ đúng đó như đứa trẻ làm sai nhưng lại sợ bị phạt vậy, thật không biết ai nhìn ra được tố chất người lớn trong con người của Tống Dật Nhiên, chắc hẳn là cái khai sinh kia cũng là giả đi, cô thế này mà nói trạc tuổi của Trình Tiểu Cảnh ai mà tin nổi.
Lăng Dục Thần ngưng lại một chút rồi lại nói tiếp, nói xong còn ném cho cô một ánh mắt thật tâm là không muốn làm gì cô, thì Tống Dật Nhiên lúc này mới ngoan ngoãn mà đi đến.
Tống Dật Nhiên: "Qua ngay đây." Cô lúc ban đầu còn không dám nhấc chân bước gần đến chỗ của hắn, khoảng cách cô cho là an toàn đối với cô và hắn chắc là lâu dần không còn tồn tại nữa.
Lúc nảy ở trên giường băng bó cho Lăng Dục Thần, khoảng cách của cô và hắn còn chưa qua nổi một mét, lúc này cũng vậy, kỳ thực mà nói, đối với một người như Lăng Dục Thần thì dù có cho là cô chạy đằng trời thì vẫn là nằm trong lòng bàn tay của hắn, khó lòng chạy thoát.
Hoàn toàn không còn có khái niệm nào cho khoảng cách an toàn đó nữa, nghĩ đến đây, cô lại bị câu nói tiếp đó của hắn làm cho ngưng trệ, nhanh chóng bước lên phía trước ngồi xuống cái ghế đặt trước bàn làm việc của Lăng Dục Thần.
Tống Dật Nhiên không muốn nhìn thẳng vào hắn, cô chỉ cúi đầu nhìn chiếc bút mực bơm, vừa có chút cổ điển, nhưng từ chất liệu cho đến ngòi bút lại có chút tinh xảo, làm cho người khác không khỏi bị nó thu hút.
Lăng Dục Thần: "Lúc nảy dọa sợ em rồi?" Hắn nhỏ giọng nghiêng đầu nói với Tống Dật Nhiên, Tống Dật Nhiên lúc này chỉ đang mải mê nhìn chiếc bút kia của hắn liền bị câu hỏi này làm cho giật mình nhìn đến hắn.
Tống Dật Nhiên: "Hả?" Cô ngơ ngác không hiểu là hắn đang muốn nói đến cái gì, bị dọa sợ rồi?
Nếu là mấy câu nói kia của hắn thì cũng không tính là dọa sợ, cô ban nãy không phải đã nghe qua hắn nói chuyện với người khác sao, hôm đó ở quan Bar Trình Hưởng, còn nghe hắn quát Phó Thiếu Tường như vậy, so với lúc hắn nói chuyện với cô thì xem như cô đã may mắn hơn người khác rồi.
Thật không dám nghĩ đến, nếu có một ngày Lăng Dục Thần cũng sẽ trở mặt với cô thì cô sẽ như thế nào, có thể là hiện tại cô vẫn chưa muốn nhìn thấy hắn như vậy, nên mỗi khi nghĩ đến liền có chút chua xót.
Lăng Dục Thần: "Nghe điện thoại." Hắn nhìn thấy cô cả ngày ngơ ngơ ngác ngác không một giây phút tập trung nào, nhất là khi ở cùng một chỗ với hắn, đến cả nhìn cũng không dám nhìn thẳng, hắn cũng chẳng thể có năng lực không dao dùng mắt giết người, có gì phải sợ.
Lăng Dục Thần nhàn nhạt nhắc lại lần nữa.
Tống Dật Nhiên: "À cũng không phải..." Cô lúc này mới nhớ đến cuộc trò chuyện lúc nảy của hai người bọn họ, một người la hét ở đầu dây bên kia, một người cố gắng kìm nén khí tức tức giận không muốn bộc phát nhưng lại nhịn đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ nói ra một câu cũng có thể để người khác cảm nhận được cái lạnh giá của mùa đông đến sớm hơn một mùa là như thế nào.
Người đứng ở ngoài nghe tiếng được tiếng mất như Tống Dật Nhiên còn cảm thấy sợ hãi thì nói gì đến người đàn ông bên kia nghe thấy, không biết là ông ta đã cảm thấy thế nào nhỉ, chắc cũng sợ như cô vậy, cũng có thể là hơn một chút.
Lăng Dục Thần: "Chúng ta kết hôn… cũng nhiều ngày rồi nhỉ, nhưng tôi lại không có nhiều gian ở cạnh em, nên vẫn chưa có dịp nói chuyện thẳng thắng với em." Hắn nghĩ đến khoảng thời gian này quả thực là hắn có chút bận.
Tống Dật Nhiên là do hắn tự mình mang về đây, nghĩ đến như vậy thì đã hoàn toàn giữ được cô ở lại nơi này nên có chút bất cần không quan tâm đến, có việc lại đi ra ngoài. Càng nghĩ đến đây, hắn càng cảm thấy bản thân đúng là có chút vô tâm.
Kỳ thực mà nói, trong bản hợp đồng dài ngoằn kia hắn cũng chưa đọc kỹ qua lần nào, chỉ ủy thác toàn bộ cho Lạc Dĩnh muốn làm gì thì làm, cho nên những như mà hắn muốn nói với vẫn chưa có dịp nói đến.
Lăng Dục Thần lúc này không biết là ăn nhầm cái gì, giọng nói vừa nghiêm túc lại có chút ôn nhu dễ chịu, hoàn toàn mất hết khí tức trầm thấp lúc lúc nãy, khiến cho người nghe thấy như Tống Dật Nhiên không khỏi giật nảy mình, nhìn chầm chầm vào hắn, nếu có điều kiện lẫn tài năng như vậy sao Lăng Dục Thần lại không đi làm diễn viên nhỉ?
Tống Dật Nhiên: "Không sao..." Cô càng nghe thấy hắn ôn hòa trầm ấm nói chuyện với cô, Tống Dật Nhiên càng cảm thấy trong cơ thể có chút lạ lẫm không quen.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!