Mẹ Miên và Điền Tranh ngồi trong nhà nói chuyện, bà nhấp một ngụm trà, ánh mắt hướng ra ngoài sân, nói:
“Tiểu Tranh, chàng trai ấy rất được! Mẹ nhìn ra cậu ấy rất thương con.”
Điền Tranh nhìn Lục Nguyên và Tiểu Cầu đang chơi đùa cùng bọn trẻ.
Dường như anh rất biết cách hoà hợp với trẻ con, khiến bọn chúng cứ quấn quýt không rời.
Cô không phủ nhận lời mẹ Miên nói, quả thật Lục Nguyên rất thương cô.
Mặc dù cô và anh chỉ mới quen nhau, nhưng trong thâm tâm cô vẫn cảm thấy hai người có một mối liên kết vô hình nào đó mà cô không thể biết được.
“Dạ, anh ấy rất tốt với con."
Lục Nguyên đang chơi đùa cảm nhận được có người đang nhìn mình, anh hướng mắt về phía đó.
Bốn mắt chạm nhau, không hẹn mà cùng nhau nở nụ cười.
Trên tay Lục Nguyên đeo chiếc nhẫn hình đầu lâu, vì không muốn Điền Tranh để ý nên anh đã xoay mặt nó vào trong.
Chiếc nhẫn ấy lúc này bỗng dưng phát sáng, lại còn rung rất mạnh.
Lục Nguyên biết có chuyện chẳng lành, anh vào nhà nói với mẹ Miên và Điền Tranh nhà mình có chuyện nên bây giờ anh phải đi gấp.
Điền Tranh lo lắng nắm tay anh:
“Có chuyện gì quan trọng không anh? Em đi cùng có được không?”
Lục Nguyên vỗ tay cô trấn an:
“Không sao, anh giải quyết là được! Có chuyện gì gọi điện cho anh.”
Lục Nguyên đặt lên trán Điền Tranh một nụ hôn, anh cúi đầu chào mẹ Miên rồi ra lệnh Tiểu Cầu nhảy lên xe.
Chiếc xe vừa chạy khỏi cô nhi viện liền biến mất.
Lục Ngạn trở về hình dáng của mình, thằng bé chưa biết chuyện gì, chỉ biết là mình lại phải xa mẹ nên phụng phịu:
“Sao mình phải về sớm vậy bố? Con còn chưa chơi đủ."
“Quỷ Ngục có người đột nhập! Người này không phải người bình thường.
Lục Ngạn, con phải luôn cẩn thận biết chưa?”
Lục Ngạn nghe anh nói có vẻ nghiêm trọng, thằng bé thôi hờn dỗi, gật đầu:
“Dạ con biết rồi."
Hai người họ trở về Quỷ Ngục, Lục Nguyên lên tiếng gọi nhưng không ai đáp.
Xung quanh như vừa xảy ra một trận chiến nảy lửa, mọi thứ dường như bị đảo lộn lên hết.
Lục Nguyên chạy vào phòng mình kiểm tra, rất may là vật quan trọng nhất đối với anh không bị lấy mất.
Lục Ngạn nhìn thấy một cậu nhóc ngồi đưa lưng ra ngoài, còn nghe rõ tiếng khóc uất nghẹn.
Lục Ngạn liền chạy đến xem xét.
“Bố! Thiên Tử ở đây nè.”
Thiên Tử nhìn thấy Lục Ngạn và Lục Nguyên, thằng bé mếu máo đứng dậy, vừa khóc vừa kể:
“Chúa Quỷ, lúc nãy có một người vào đây, bắt hết các bạn của con và mọi người đi hết rồi.
Cũng may là con kịp thời trốn thoát, nếu không cũng không còn ở đây để nói cho người biết.
Hức!”
Lục Nguyên xoa đầu Thiên Tử, vừa dỗ dành vừa hỏi:
“Con có nhìn thấy mặt người đó không?”
Thiên Tử quệt nước mắt, trả lời:
“Dạ không ạ, người đó đeo mặt nạ nên con không nhìn thấy.
Nhưng con chắc đó là một người đàn ông, cao cỡ người đấy ạ.”
“Ừ, ta biết rồi! Thôi hai con về phòng đi, thời gian này không được đi lung tung rõ chưa?”
“Dạ."
Hai đứa trẻ đồng thanh đáp rồi cùng nhau đi.
Lục Nguyên trầm ngâm suy nghĩ về lời Thiên Tử nói khi nãy.
Ngục Quỷ của anh không phải là nơi người bình thường có thể đến được.
Nhưng người có thế vào được đến đây, còn có thể bắt hết những tên quỷ sai của anh thì chắc chắn cũng không phải tầm thường.
“Không lẽ nào...”
Lục Nguyên như đoán ra được điều gì đó, anh xoay xoay chiếc nhẫn trên tay liên lạc với Tiểu Cầu.
“Tiểu Cầu, con giúp ta điều tra một việc...”
***
Điền Tranh trên đường ra trạm xe buýt đã gặp lại Hạ Lan.
Cô ta nhìn thấy Điền Tranh thì mừng rỡ, tiếp tục cảm ơn rối rít vì chuyện hôm qua Điền Tranh đã cứu mình thoát khỏi tay của tử thần.
“Bất cứ ai nhìn thấy cũng sẽ làm như tôi thôi mà.” - Điền Tranh cười - “À mà cô đi đâu đến đây vậy?”
“Sau chuyện hôm qua tôi rất sợ, cho nên đi chùa để cầu bình an.” - Hạ Lan nhắc đến còn làm hành động rùng mình.
“À.”
Điền Tranh gật đầu tán thành, đúng là chỉ có đến chùa mới khiến mình cảm thấy tâm tịnh, an toàn.
Hai người đi song song với nhau, không ai nói câu nào nữa.
Trong không gian chỉ có tiếng rì rào của lá cây, để xoá tan đi không khí ngượng ngùng này, Hạ Lan lên tiếng:
“Điền Tranh, cô đã có người yêu chưa?”
“Tôi có rồi.
Chúng tôi chỉ mới quen nhau được vài tháng thôi.”
Hạ Lan chắp hai tay sau lưng, nghiêng đầu nở nụ cười tươi:
“Vậy sao? Cô xinh đẹp tốt bụng như vậy, chắc chắn là anh ta rất thương cô nhỉ?”
Điền Tranh không giấu nổi niềm tự hào về người bạn trai vừa tốt vừa chu đáo.
Cô vén những sợi tóc bay bay trước mặt qua tai, trong đầu nhớ đến hình ảnh ai đó ân cần chăm sóc mình, miệng không kìm được nụ cười hạnh phúc.
“Phải, anh ấy đúng là rất thương tôi.
Có điều...”
“Điều gì?” - Hạ Lan nheo mắt.
“Có điều tôi vẫn chưa hiểu rõ anh ấy là người như thế nào.”
Đây là điều Điền Tranh cảm thấy thắc mắc bấy lâu mà vẫn chưa dám hỏi Lục Nguyên.
Cô muốn biết anh làm nghề gì, nhà anh ở đâu, cô muốn biết tất cả mọi thứ về anh để hiểu hơn.
Thế nhưng mỗi lần cô muốn hỏi, có điều gì đó khiến cô chững lại, dần dần cô không còn ý định hỏi nữa.
Tâm tư Lục Nguyên như cơn gió, có thể cảm nhận nhưng không thể nắm bắt.
Hạ Lan quấn quấn lọn tóc, ánh mắt nhìn Điền Tranh biến đổi khác thường mà Điền Tranh không nhận ra.
“Cô muốn biết không?”
“Làm sao để biết?” - Điền Tranh nhíu mày.
Hạ Lan nhếch môi, đưa cho Điền Tranh một chiếc kính, nói:
“Lúc gặp anh ta, cô hãy đeo cái kính này vào.
Lúc đó cô sẽ biết được anh ta là ai!”
Điền Tranh cầm lấy chiếc kính trông chẳng khác gì kính cận săm soi.
Cô đeo thử nhìn xung quanh, thấy mọi thứ vẫn rất bình thường.
Cô quay sang hỏi:
“Tôi thấy chiếc kính này cũng bình thường...”
Điền Tranh muốn hỏi nhưng lúc này Hạ Lan đã đi trước cô một đoạn khá xa.
Cô ta đi rất nhanh, dường như là lướt chứ chẳng phải đi bình thường.
Thoáng chốc, bóng dáng Hạ Lan chỉ còn lại một dấu chấm.
Điền Tranh tự hỏi, sao Hạ Lan có thể đi nhanh như vậy được.
Nhưng vừa nãy qua chiếc kính, cô nhìn thấy hình dáng Hạ Lan rất khác, không giống như người cô vừa nói chuyện.