Một ngày như mọi ngày, Điền Tranh ngồi trước bàn tính tiền tất bật với công việc không kịp ngơi tay.
Điều hoà vẫn mở phà phà nhưng mồ hôi vẫn lấm tấm trên trán cô.
Lục Nhàn nhìn thấy Điền Tranh có hơi mệt nên bà vội đẩy cô vào trong nghỉ ngơi để bà làm thay.
Điền Tranh xua tay:
“Thím để con làm được rồi.
Đây là công việc của con mà.”
Lục Nhàn nào nghe, bà sợ Lục tổ của mình biết được để cô làm quần quật mệt nghỉ thế nào có khi lại quở trách bà cũng nên.
“Không sao, con cứ nghỉ đi! Ta làm được rồi.”
Điền Tranh không còn cách nào đành nghe theo.
Cô vào trong rót một ly nước rồi lại ghế ngồi nghỉ, mắt cô vô tình nhìn thấy ở sân sau có một con đường nhỏ.
Như có một ma lực nào đó thu hút Điền Tranh men theo con đường đó đi đến cuối đường, xuất hiện một căn phòng biệt lập với thế giới bên ngoài.
Điền Tranh hiếu kì đẩy cửa bước vào, cửa không khoá, chỉ khép hờ lại.
Tiếng kẽo kẹt phát ra nghe rợn gai óc.
Ánh đèn đỏ lờ mờ làm cho căn phòng thêm phần ma mị, Điền Tranh không thấy có gì khác lạ ngoài hai bức ảnh được thờ trên tủ.
Bức ảnh nhỏ có thể cô không biết nhưng bức ảnh lớn kia thì...!trông rất quen.
“Người trong ảnh kia, tại sao lại giống Lục Nguyên đến thế?”
Vừa tự hỏi xong câu đó, Điền Tranh có cảm giác một luồng khí lạnh xâm chiếm vào cơ thể.
Cô càng nhìn bức ảnh, càng thấy giống Lục Nguyên.
Điền Tranh rùng mình, cô lùi ra sau vài bước.
Vừa lắc đầu vừa lẩm bẩm:
“Không phải là anh ấy! Không phải anh ấy đâu! Á!”
Cô giật mình hét lên khi có người vỗ vai mình, lúc quay lại thì thấy Lục Nhàn đã đứng sau cô từ bao giờ.
“Điền Tranh, sao con lại tự ý vào đây?”
Điền Tranh vuốt ngực ổn định lại hơi thở, cô nói:
“Con xin lỗi! Vừa rồi con thấy có con chuột chạy vào đây nên tính đuổi theo để bắt.”
Điền Tranh không tìm được lý do nào khác ổn hơn lý do này.
“Vậy à? Thôi, con ra ngoài đi! Chỗ này không thể tuỳ tiện vào được đâu."
Lục Nhàn vừa nói vừa đẩy Điền Tranh ra ngoài, bà quay lại chắp tay vái lại ảnh thờ kèm theo câu xin lỗi rồi đi ra.
“Thím cho con hỏi một câu được không?”
Nhận được cái gật đầu của Lục Nhàn, Điền Tranh lấy hết can đảm để hỏi:
“Người trong bức ảnh thờ đó...!là ai vậy ạ?”
Khi hỏi câu đó, Điền Tranh chỉ biết âm thầm cầu nguyện rằng mọi chuyện không giống như cô suy nghĩ, chỉ là người giống người mà thôi.
Lục Nhàn nhìn Điền Tranh một lúc như thầm đánh giá, bà thiết nghĩ đây là người tổ tiên nhà mình đặc biệt quan tâm nên cũng không có ý định giấu diếm.
Vợ chồng bà quyết định nhờ hoạ sĩ phác thảo thêm một bức ảnh của Lục tổ lớn và Lục tổ nhỏ để thờ nơi làm việc, cầu buôn may bán đắt.
Bà đã cố tình xây căn phòng ở nơi ít người lui đến vậy mà ma xui quỷ khiến thế nào Điền Tranh lại tìm đến.
“Đó là tổ tiên của Lục gia tên là...”
Bà chưa kịp nói xong thì Hạ Bân gấp gáp chạy vào:
“Bà đi đâu nãy giờ vậy? Ở ngoài biết bao nhiêu là khách đang chờ tính tiền kìa?”
“Ơ hay, chẳng phải tôi đã kêu ông tính giùm tôi một lát rồi hay sao?”
Hạ Bân ợm ờ:
“Ờ thì lúc nãy tôi thấy bớt khách nên mới đi toa-let một chút.
Khi trở ra lại thấy khách đông như ong vỡ tổ.”
“Vậy thì đi nhanh lên.”
Thế là hai vợ chồng Lục Nhàn dẫn nhau ra ngoài, để lại Điền Tranh với khúc mắc không ai có thể giải thích cho cô biết.
***
Chính xác là hơn một tháng rưỡi Lục Nguyên mới xuất hiện trở lại.
Điền Tranh vui mừng khôn xiết, nhảy cẫng lên người anh quặp lấy hông anh.
Lục Nguyên vội vàng đỡ lấy cô kèm theo câu mắng yêu:
“Coi chừng ngã!”
“Anh hư lắm! Bỏ em đi hơn một tháng trời, bắt đền anh đó.” - Điền Tranh dụi đầu vào hõm cô Lục Nguyên mắng vốn.
Điền Tranh lần đầu làm nũng khiến lòng Lục Nguyên mềm nhũng.
Lục Nguyên lấy sau lưng sau một con thỏ trắng bằng bông cỡ dáng người Điền Tranh đưa ra trước mặt cô.
“Quà xin lỗi của anh.”
Điền Tranh nhìn thấy món quà đáng yêu ấy liền lập tức tuột xuống ôm lấy con thỏ bông hôn vài cái.
“Dễ thương quá đi! Cảm ơn anh!”
“Sau này vắng anh thì cũng có con thỏ bông này làm bạn.
Em sẽ không cô đơn.”
Câu này Lục Nguyên chỉ nói nhỏ vừa đủ mình nghe nên Điền Tranh không thấy được sự khác lạ của anh, cô vẫn vô tư săm soi con thỏ bông như một đứa trẻ.
Nhưng dường như cô nàng chưa cảm thấy hài lòng, chu môi nói:
“Không phải chỉ có như vậy là xong đâu nhé.”
Lục Nguyên cười, anh ôm cô từ phía sau, hôn lên má cô một cái.
“Như vậy đủ chưa?”
Điền Tranh gõ tay lên cằm vờ suy nghĩ:
“Hừm, vẫn chưa đủ.”
“Vậy thì...” - Lục Nguyên kéo con thỏ bông khỏi tay Điền Tranh vứt lên ghế, sau đó cúi người xuống bế bổng cô lên, không đứng đắn nói - “Đêm nay anh sẽ bù đắp cho em.”
“A! Thả em xuống! Lục Nguyên, cái tên lưu manh nhà anh!”
Điền Tranh cục cựa, hết đánh vào người Lục Nguyên rồi đến nhéo má anh nhưng ai đó vẫn dửng dưng như không, nhất quyết bế cô vào phòng.
Lục Nguyên đặt Điền Tranh lên giường, ánh mắt nhu tình nhìn cô không rời mắt.
Dường như anh muốn ghi nhớ thật kĩ gương mặt này, dù có thế nào anh cũng sẽ không bao giờ quên.
Mặc dù không ít lần quan hệ với Lục Nguyên nhưng mỗi lần bắt đầu đều khiến Điền Tranh ngượng ngùng không thôi.
“Điền Tranh! Dù sau này có chuyện gì, em vẫn luôn nhớ rằng anh rất yêu em.
Mãi mãi yêu em!”
“Anh...!ưm...”
Lục Nguyên đáp xuống môi Điền Tranh một nụ hôn, nuốt hết những lời cô muốn nói vào trong.
Nụ hôn này kéo dài hơn mọi lần, tất cả yêu thương, nhớ nhung Lục Nguyên chỉ muốn giải toả qua nụ hôn cuồng nhiệt ấy.
Hứa Vĩ quan sát Lục Nguyên và Điền Tranh qua chiếc camera được thiết kế rất tinh vi, nó chỉ nhỏ bằng hạt đậu và cùng màu với cánh cửa Điền Tranh nên không dễ gì bị phát hiện.
“Cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi sao? Ngày mai...!chắc sẽ thú vị lắm đây!”
Tuy là nói vậy nhưng nghĩ đến cảnh người mình yêu lăn lộn trên giường với người khác ở phía sau cánh cửa kia, tim Hứa Vĩ như có ai đó rạch một đường, còn nhẫn tâm xát muối vào khiến tim vừa đau vừa rát đến mức không thể chịu nổi.