Sau sự việc xảy ra buổi sáng hôm nay, Điền Tranh mang theo tâm trạng nặng nề đến nơi làm việc.
Cô đi như người mất hồn, nhiều lần không để ý đường suýt nữa thì bị người ta đụng trúng.
Người chạy xe thấy cô như kẻ điên, thò đầu ra khỏi cửa chửi gì đấy nhưng Điền Tranh căn bản vẫn không nghe lọt tai.
Cả buổi làm Điền Tranh cũng không thể nào tập trung được, hết lần này đến lần khác đều tính sai cho khách, đến mức bị khách phàn nàn:
“Này cô, cô có lộn không? Cái này bảy nghìn không trăm mười tệ sao cô tính bảy nghìn một trăm tệ?”
Điền Tranh ngớ người nhìn vị khách hàng ấy, Lục Nhàn thấy không ổn liền chạy vào kêu cô vào trong, thay mặt cô xin lỗi:
“Xin lỗi anh, chắc hôm nay con bé không được khoẻ nên tính nhầm.
Của anh bảy nghìn không trăm mười tệ nhưng tôi tính chẵn bảy nghìn tệ xem như xin lỗi nhé!”
“Ờ, vậy còn được.”
Điền Tranh thẩn thờ ngồi ở bên trong.
Nghĩ đến Lục Nguyên, cô ngân ngấn nước mắt.
“Điền Tranh! Dù sau này có chuyện gì, em vẫn luôn nhớ rằng anh rất yêu em.
Mãi mãi yêu em!”
Điền Tranh cúi đầu nhắm mắt, nước mắt cũng theo đó chảy xuống.
Nhớ lại lời hôm qua của Lục Nguyên, cô nghĩ chắc anh đã lường trước mọi chuyện nên mới nói với cô những lời như thế.
Cô thừa nhận khi biết được sự thật mình rất sốc, là một người bình thường không ai có thể bình tĩnh trước một việc quá mức nghiêm trọng như thế.
Nhưng khi Lục Nguyên chuẩn bị đi, cô đã nhìn thấy anh rơi lệ.
Đàn ông sẽ không tự nhiên mà khóc, họ chỉ khóc vì những chuyện quá mức đau lòng hoặc sẽ khóc vì người mà họ yêu.
Điền Tranh tự trách bản thân đã nói những câu làm tổn thương anh.
Nhưng bản thân cô cũng không tránh khỏi thương tổn.
Là anh ngay từ đầu đã lừa dối cô, khiến cho cô yêu anh sâu đậm rồi lại đâm cho cô một nhát dao.
“Điền Tranh! Con không khoẻ sao?”
Lục Nhàn không biết vào từ lúc nào, bà ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ giọng hỏi.
Điền Tranh vội lau nước mắt, cười gượng:
“Dạ, con không sao!” - Nhớ lại chuyện vừa rồi, cô áy náy nói - “Chuyện vừa rồi cho con xin lỗi!”
Lục Nhàn thở dài, bà không đề cập đến vấn đề đó, mà nắm lấy tay cô hỏi sang chuyện khác:
“Nếu con có chuyện gì không vui thì cứ tâm sự với thím.
Thím xem con như con cái trong nhà, thím mong con cũng sẽ xem thím như người thân.”
Nghe câu này, Điền Tranh không kìm lòng được nữa.
Cô bật khóc:
“Con yêu một người, rất yêu anh ấy nhưng anh ấy đã lừa dối con.
Con...!con rất đau lòng!”
Lục Nhàn nghe xong thở dài, chuyện tình trai gái đúng là khó nói.
Thời niên thiếu, bà cũng từng trải qua không ít mối tình nên cũng thấu hiểu.
Bà lau nước mắt cho cô, chân thành khuyên bảo hệt như một người mẹ:
“Vậy con còn phải hỏi xem tại sao cậu ấy lừa dối con? Biết đâu cậu ấy có lý do khó nói.”
“Con không biết! Nhưng sự thật khiến con rất buồn.”
Điền Tranh không thể nói cho Lục Nhàn biết sự thật Lục Nguyên không phải người.
Dù cho giữa hai người có xảy ra chuyện gì, cô vẫn quyết giữ bí mật về thân phận của anh.
***
Tan làm, Điền Tranh không đến trạm bắt xe buýt mà đi bộ.
Cô muốn đường về nhà càng lâu càng tốt, bởi nơi đó không những chứa đựng hạnh phúc của cô mà còn có cả đau.
Đi ngang qua quán nhậu vỉa hè, Điền Tranh đứng lại suy nghĩ một chút rồi quyết định đi vào.
Cô gọi một ít thức ăn và hai chai bia trước, dần dần số lượng tăng lên đến năm chai.
Lúc Điền Tranh ngà ngà say thì đối diện cô có người ngồi xuống.
Anh ta giật lấy chai bia trên tay cô, thấp giọng nói:
“Không uống được thì đừng cố chấp!”
Điền Tranh ngước mặt lên nhìn người cả gan dám ra lệnh cho mình, phát hiện người đó là hàng xóm, cô nhào qua giật lại:
“Mặc xác tôi!”
Cô ngửa cổ nốc hết nửa chai còn lại.
Hứa Vĩ lắc đầu, anh ta khui một chai mới, nhướn mày nói với cô:
“Vậy để tôi uống với em!”
Thế là hai người cùng nhau uống.
Điền Tranh say đến mức mất trí, cô bắt đầu lảm nhảm một mình:
“Lục Nguyên, tại sao lại gạt em? Em không cố ý tổn thương anh, nhưng thật sự em rất sốc! Em không chịu nổi!”
“Em rất nhớ anh!”
“Lục Nguyên, rốt cuộc là tại sao anh lại tiếp cận em? Anh khiến em yêu anh nhiều như vậy, rồi lại lừa dối em.
Anh thật tồi!”
“Anh ta không phải người, em còn luyến tiếc cái gì?”
Hứa Vĩ nhìn thấy Điền Tranh đau lòng như vậy, anh ta cũng cảm thấy đau nên không kìm giọng được mà hơi lớn tiếng, cũng may là quán hiện đang vắng khách nên không ai để ý.
“Anh thì biết cái gì? Anh có yêu ai bao giờ chưa?”
Điền Tranh cũng không chịu thua, cô lớn tiếng hỏi lại.
Bây giờ cô đang say nên mọi thứ xung quanh cô đều xem như vô hình.
“Sao em biết tôi chưa?” - Hứa Vĩ nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt hiện rõ sự thâm tình, tiếc là Điền Tranh không nhìn - “Hơn nữa anh ta là quỷ, em là người.
Người và quỷ không thể ở bên nhau.
Mãi mãi cũng không thể!”
Nghe đến đây, Điền Tranh gục mặt xuống khóc nức nở.
Phải! Anh là quỷ, cô là người.
Âm dương vốn không thể ở bên nhau.
Cho dù Lục Nguyên và cô có yêu nhau sâu đậm đến đâu, cũng không thể lâu bền bên nhau.
“Đừng khóc! Không có anh ta thì em vẫn còn có tôi!”
Hứa Vĩ nói câu nó mà không cần biết Điền Tranh có nghe không.
Anh ta chỉ vốn muốn nói cho thoả nỗi lòng của mình.
Tình cảm của Hứa Vĩ chỉ là tình đơn phương nên anh ta cũng không dám mong cầu điều gì.
“Em đi đâu?”
Mắt thấy Điền Tranh đứng dậy bước đi, dáng người loạng choạng không vững.
Hứa Vĩ lập tức đứng dậy đỡ lấy trước khi cô ngã.
“Tôi muốn về!”
“Tôi đưa em về!”
Điền Tranh không còn sức để phản đối, cô tựa người vào Hứa Vĩ.
Anh ta để tiền lên bàn rồi dìu cô ra xe.
Hứa Vĩ vừa lái xe vừa quan sát kính chiếu hậu, Điền Tranh nằm ở hàng ghế sau, hai bên mặt nhuộm hồng vì say trông rất đẹp.
“Ụa! Ụa!”
Hứa Vĩ lo quan sát Điền Tranh mà không để ý đến ổ gà nhỏ, xe dằn xuống khiến dạ dày Điền Tranh cuộn lên.
Cô buồn nôn, nghiêng người nôn đầy lên xe Hứa Vĩ.