“Thả tôi ra! Tôi không muốn theo các người! Tôi chưa muốn chết!”
Điền Tranh cố gắng thoát khỏi tay của những linh hồn kia rồi chạy một mạch đi về phía trước.
Cô nhìn thấy một luồng sáng, để tránh bị bắt đi cô nhanh chóng chạy vào nơi có ánh sáng mờ ảo ấy.
Điền Tranh được đưa đến một nơi mà chính mình cũng không rõ, nơi đây đẹp tựa tiên giới cô hay thấy trên phim nhưng không có lấy một bóng người.
Điền Tranh cứ đi, vừa đi vừa nhìn xung quanh, cô gọi:
“Có ai không?”
Đáp lại lời Điền Tranh chính là tiếng vọng lại của bản thân.
Ánh sáng đó dẫn lối Điền Tranh đến trước một cái hố đen lớn.
Cô hiếu kì nhìn xuống dưới, chỉ là một màn tối đen như mực.
Điền Tranh cảm thấy hơi sợ nên lùi lại phía sau, thế nhưng một bàn tay lạnh lẽo từ phía sau đã đẩy cô rơi xuống đó.
“Áaaa!”
Tiếng la của Điền Tranh vang dội lại thính giác của cô.
Điền Tranh không dám mở mắt, tự hỏi bản thân không lẽ mình đang rơi xuống địa ngục hay sao?
Phịch!
Cô rơi xuống một tấm đệm xốp, không hề đau một tí nào.
Bên tai Điền Tranh có rất nhiều tiếng hoà lẫn vào nhau, ngày một lớn dần.
Cô từ từ hé mắt ra xem.
Gì đây? Cô đang ở nơi nào mà đông đúc hệt như thành phố cô đang sống thế này?
Điền Tranh đi dọc trên vỉa hè, vừa đi vừa quan sát.
Cô gặp một chị gái đi ngược đường, muốn kéo lại hỏi thăm nhưng tay bắt được chỉ là không khí.
Cô cố gắng thử lại vài lần vẫn như thế.
“Lục Nguyên, chờ em..."
“Lục Nguyên?”
Điền Tranh nhìn người con gái nhỏ nhắn lẽo đẽo chạy theo sau anh chàng kia.
Cái làm Điền Tranh bất ngờ nhất chính là gương mặt và giọng nói của người đó cô không thể nào quên.
“Đó chẳng phải...!là Lục Nguyên của mình sao? Sao anh ấy lại có mặt ở đây?”
“Nhược Nhược, đừng chạy nhanh như thế! Lỡ ngã thì biết làm sao?”
Tô Ảnh Nhược chu môi phụng phịu:
“Ai bảo anh đi nhanh thế làm gì? Đôi chân cũn cỡn này của em sao có thể đuổi kịp anh chứ?”
Lục Nguyên bật cười, nhẹ véo má Tô Ảnh Nhược cưng chiều.
Anh chẳng nói chẳng rằng xoay lưng xốc hai chân cô kẹp vào hông mình khiến Tô Ảnh Nhược giật mình “oái” lên một tiếng.
“Thế này sẽ không sợ không đuổi kịp anh nữa.”
Tô Ảnh Nhược cười hi hi, nụ cười như hoa hướng dương nở rộ.
Cô nghiêng đầu hôn chụt vào mặt Lục Nguyên:
“Anh đáng yêu quá! Cái này là thưởng cho anh.”
“Nhiêu đây không đủ!”
Ai đó bĩu môi thầm mắng người này được voi đòi tiên nên hôn thêm mấy cái.
“Như vậy đã đủ chưa?”
“Dư rồi.” - Lục Nguyên nghiêng đầu hôn vào môi cô, tinh nghịch nói - “Trả lại em!”
“Anh...!Cái đồ đáng ghét!”
Tô Ảnh Nhược đỏ mặt nhẹ đánh vào vai anh, sau đó gục mặt xuống giấu đi sự ngượng ngùng.
Thế nhưng trên môi vẫn là nụ cười ngọt ngào đến hạnh phúc.
Điền Tranh theo sau hai người họ từ lúc giờ, cô vẫn chưa hiểu mọi chuyện.
Nhưng khi nhìn thấy Lục Nguyên thân mật với cô gái khác, Điền Tranh không khỏi ghen tị lẫn đau lòng.
Song cô không thể hỏi anh rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra, bởi anh hay nói đúng hơn là tất cả mọi người không ai nhìn thấy cô, cũng không thể nghe cô nói.
Lục Nguyên cõng Tô Ảnh Nhược đến trường, hai người họ chia tay nhau ở lớp học của cô gái đó.
Họ tách nhau ra làm Điền Tranh không biết nên đi theo ai, sau một hồi suy nghĩ cô quyết định đi theo Tô Ảnh Nhược.
“Ây da, Ảnh Nhược à! Cậu làm tụi mình vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ đấy.”
Cô bạn cùng lớp với Tô Ảnh Nhược thấy hai người vừa tình tứ trước cửa lớp liền lên tiếng trêu.
Tô Ảnh Nhược trời sinh da mặt mỏng, chỉ bị trêu ghẹo một chút hai má liền ửng hồng rất đáng yêu.
Cô xấu hổ lấy hai tay ôm mặt, lắc đầu nói:
“Các cậu đừng trêu mình.”
“Uầy, da mặt cậu mỏng thật đấy! Mới trêu tí đã đó như quả cà chua.
Nếu hai người lấy nhau, đêm động phòng không biết cậu có xấu hổ mà bỏ trốn luôn không.”
Cô bạn kia gỡ tay Tô Ảnh Nhược ra, nhìn thấy hai má ửng hồng của cô liền trêu.
Khắp trường đại học này không ai không biết cặp đôi Lục Nguyên - Tô Ảnh Nhược nổi tiếng như thế nào.
Hai người họ là đôi trai tài gái sắc, hơn nữa gia cảnh nhà họ Lục không phải tầm thường.
Tuy nhiên nhà họ Tô thì ngược lại.
Khi Tô Ảnh Nhược vào tiết học, Điền Tranh dạo ra ngoài để xem thực tế cô đang ở đâu, nhìn dòng chữ ngày X tháng X năm X, mắt Điền Tranh mở to thiếu điều rơi ra ngoài.
Cô đang trở về quá khứ của hai trăm năm trước ư?
“Không thể nào...!sao mình có thể trở về hai trăm năm trước được chứ?”
Thảo nào Điền Tranh cảm thấy nơi đây vẫn chưa phát triển tốt bằng nơi mình đang sống.
Nhưng người người vẫn đông đúc, hàng quán vẫn bán tấp nập chẳng khác gì thời bây giờ.
Dòng thời gian chạy qua, tiếp tục đưa Điền Tranh đến những nơi có Lục Nguyên và Ảnh Nhược, cô như đang sống lại một cuộc sống khác, có điều bản thân không thể tồn tại như một người bình thường.
Ngày sinh nhật của Tô Ảnh Nhược, Lục Nguyên đã tổ chức cho cô một buổi tiệc thật hoành tráng, còn mời rất nhiều bạn bè đến.
Điền Tranh nhìn ngày sinh nhật của Tô Ảnh Nhược lại bất ngờ, bởi cô ấy trùng ngày tháng với cô.
Buổi tiệc này khiến Tô Ảnh Nhược nhớ mãi không quên, cô như một nàng công chúa đứng trước chiếc bánh kem chắp tay thầm cầu nguyện.
Lục Nguyên đứng kế bên, ánh mắt say mê dán chặt vào người con gái có vẻ đẹp kiều mị ấy.
Anh thương người con gái này, nhưng anh biết mình và cô sẽ chẳng thể vẹn toàn bên nhau.
Bởi gia đình Lục Nguyên không chấp nhận Tô Ảnh Nhược, không chấp nhận gia cảnh của cô.
Nhà họ Lục tiếng tăm lừng lẫy, giàu nức vách ở cái thành phố này.
Còn nhà họ Tô, ba thì mất sớm, mẹ chỉ là một giáo viên bình thường ở tỉnh lẻ, làm sao xứng với Lục gia?
Thế nhưng Lục Nguyên vẫn bất chấp tất cả, anh mặc kệ gia đình ngăn cấm vẫn muốn bênh cạnh yêu thương Tô Ảnh Nhược.
Cô là mối tình đầu của anh, cũng là người mà đời này kiếp này anh chỉ muốn lấy làm vợ..