Sau khi buổi tiệc sinh nhật kết thúc, Lục Nguyên lái xe đưa Tô Ảnh Nhược về nhà.
Anh không về nhà mình mà làm ổ trong phòng của cô không có động thái muốn rời đi.
Tô Ảnh Nhược mặc kệ anh, cô tẩy trang rồi đi tắm.
Lúc trở ra trên người mặc bộ pijama thoải mái không kém phần đáng yêu.
Tô Ảnh Nhược vừa lau tóc vừa phàn nàn chàng trai đang vọc chú gấu bông của mình:
“Anh không tính về nhà sao?”
Lục Nguyên nghe tiếng cô liền ngẩng mặt lên nhìn, anh bỏ con gấu sang một bên, làm bộ hờn dỗi:
“Em muốn đuổi anh sao?”
Tô Ảnh Nhược đi tới, Lục Nguyên thuận tay kéo cô ngồi xuống giường, cầm lấy chiếc khăn thay cô lau tóc.
“Em đuổi anh sẽ đi sao?”
Bị vặn lại, Lục Nguyên chỉ biết nhe răng cười.
Bàn tay chậm rãi lau tóc cho cô, ánh mắt nhìn cô có điều khác lạ.
Tô Ảnh Nhược không để ý, cô đang mân mê món quà mà Lục Nguyên tặng.
Cô được mọi người tặng rất nhiều quà nhưng cô thích nhất vẫn là chiếc lắc tay này.
Đó là chiếc lắc mà Lục Nguyên đã đặt riêng cho cô, bên trong còn khắc tên của hai người.
Lục Nguyên hạ tay Tô Ảnh Nhược xuống, nắm hai đầu vai cô xoay lại.
Lúc này Tô Ảnh Nhược mới thấy trong mắt Lục Nguyên đã nhuốm đầy dục vọng.
“Nhược Nhược, em có biết anh rất yêu em không?”
Tô Ảnh Nhược nuốt nước bọt, cô không tránh né cái nhìn của anh, khẽ gật đầu:
“Em biết.
Em cũng rất yêu anh!”
Nhận được câu nói này của cô, Lục Nguyên khẽ cười hài lòng.
Anh đáp nhẹ một nụ hôn xuống đôi môi mềm, hồng nhuận như cánh hoa đào kia, mút lấy một lúc mới chịu buông.
“Em có tin tưởng anh không?”
Tô Ảnh Nhược không phải là người kém thông minh, cô biết anh muốn nói gì và sắp làm gì.
Cô cúi đầu nhỏ giọng:
“Em tin mà.
Nhưng em sợ lắm...”
Lục Nguyên biết cô gái nhỏ đang lo lắng điều gì, anh đặt lên trán cô một nụ hôn, trấn an:
“Đừng lo! Anh sẽ chịu trách nhiệm!”
Hai người quen nhau khi Lục Nguyên học năm ba còn Tô Ảnh Nhược học năm nhất.
Lục Nguyên không phải chàng trai lạnh lùng, anh rất thân thiện, hoà đồng với mọi người nên Tô Ảnh Nhược đặc biệt chú ý đến anh.
Ngày cá tháng tư, cô lấy hết can đảm để tỏ tình với anh.
Nếu anh từ chối, cô sẽ bảo mình chỉ nói đùa để không phải xấu hổ.
Đúng như cô dự đoán, Lục Nguyên đã từ chối.
Tô Ảnh Nhược ngoài mặt cười hi hi nhưng trong lòng sớm đã đổ nát.
Cô phá lên cười:
“Ha ha, anh bị lừa rồi! Hôm nay là cá tháng tư, em chỉ trêu anh thôi.”
Khi Tô Ảnh Nhược tính chạy đi, Lục Nguyên đã nhanh chóng nắm lấy tay cô ôm vào lòng, kèm theo giọng nói ngọt ngào bên tai:
“Đồ ngốc, lời từ chối của anh cũng là nói đùa.”
Từ đó hai người họ thành đôi.
Lục Nguyên rất yêu chiều Tô Ảnh Nhược, chưa từng khiến cô phải buồn hay khóc.
Đặc biệt anh rất tôn trọng cô, hai người quen nhau đến bây giờ cũng chỉ dừng ở mức hôn môi.
Nhưng hôm nay không hiểu tại sao Lục Nguyên rất muốn làm chuyện đó với cô.
Bởi anh muốn chắc chắn rằng Tô Ảnh Nhược là của anh, chỉ là của một mình anh.
Tô Ảnh Nhược nhìn vào đôi mắt mờ đục của Lục Nguyên, tay nắm chặt lấy vạt áo.
Mặc dù Lục Nguyên chưa từng đòi hỏi nhưng cô có thể cảm nhận được mỗi lúc hai người ngủ cùng nhau, Lục Nguyên đã rất khổ sở để kiềm chế ham muốn của mình như thế nào.
Đôi khi cô cảm nhận được vật nam tính ấy đụng vào mông mình, cả người cô liền căng cứng.
Lúc đó cô nghe thấy tiếng thở dài của Lục Nguyên, sau đó đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Tô Ảnh Nhược không hỏi cũng biết anh vì muốn giữ gìn cho cô mà phải tự mình giải quyết.
Lục Nguyên nhìn thấy dáng vẻ lo được lo mất của cô, anh không muốn làm cô khó xử nên ôm lấy vỗ về:
“Em không thích anh sẽ không ép.
Đừng nghĩ nhiều.”
Lục Nguyên luôn biết cách khiến Tô Ảnh Nhược cảm thấy thoải mái.
Cô có thể nhận ra được tình yêu của anh đối với mình nhiều như thế nào.
Cô không thể ích kỉ như vậy, dù có trao thân cho anh Tô Ảnh Nhược cô cũng không sợ.
Bởi cô tin Lục Nguyên nhất định sẽ không rời bỏ cô.
Anh là một người đàn ông có trách nhiệm.
Nghĩ thế, Tô Ảnh Nhược liền nở nụ cười mê đắm, cô quặp hai chân vào hông Lục Nguyên, chu môi nói:
“Lục Nguyên, đời này của em chính là của anh.”
Khi Lục Nguyên còn đang ngơ ngác thì Tô Ảnh Nhược đã chủ động hôn anh.
Nụ hôn có chút vụng về khiến ai kia cố nhịn cười vì sự ngây thơ ấy.
Lục Nguyên đổi bị động thành chủ động, anh xoay người đè Tô Ảnh Nhược xuống giường.
Môi quấn môi cuồng nhiệt dây dưa, bàn tay anh bắt đầu lần mò vào trong áo ngực của cô xoa nắn nơi mềm mại vừa tay ấy.
Tô Ảnh Nhược vì sự kích thích mới lạ, từ trong cổ họng bật ra tiếng rên khẽ.
Lục Nguyên dừng lại đôi chút, ngắm nhìn cô gái mình yêu đang thẹn thùng đỏ mặt, đôi môi hé mở vừa bị hôn anh đến mức hơi sưng đỏ lên, hơi thở thơm mát vờn quanh mũi anh đặc biệt dễ chịu.
“Em sẽ không hối hận chứ?”
Lục Nguyên vẫn muốn hỏi ý cô lần cuối cùng.
Tô Ảnh Nhược gật đầu chắc chắn:
“Em sẽ không hối hận.”
Khi đã lựa chọn tin tưởng, Tô Ảnh Nhược sẽ không bao giờ hối hận.
Ngay từ đầu khi quen anh, cô đã xác định rõ đây là chàng trai mà mình muốn dùng cả thanh xuân này để yêu và cả quãng đời về sau để ở cạnh.
Lục Nguyên cúi đầu mút vào cổ cô, tay bắt đầu cởi từng thứ vướng víu trên người cả hai.
Thoáng chốc hai người đã không còn mảnh vải che thân, đây là lần đầu anh và cô nhìn thấy thân thể của nhau.
“Em thật đẹp!”
Lục Nguyên nhìn khắp một lượt từ trên xuống không sót chỗ nào.
Tô Ảnh Nhược xấu hổ ôm ngực, đỏ mặt phản ánh:
“Anh đừng nhìn! Xấu hổ chết đi được!”
Tiếng cười trầm thấp cất lên, Lục Nguyên gỡ tay cô ra, không nhanh không chậm ngậm lấy nụ hoa kia.
“Ưm...”
Tô Ảnh Nhược cong người, hai tay cô luồng vào tóc Lục Nguyên, nắm chặt lấy.
Sự kích thích này đúng là làm cho người ta vừa khó chịu lại vừa đê mê.
Hai người quấn lấy nhau suốt hơn hai tiếng đồng hồ mới dừng lại.
Lục Nguyên bế cô đi làm vệ sinh rồi lên giường ôm cô ngủ.
Ngoài trời ánh trăng sáng vằng vặc len lỏi vào căn phòng ngập tràn dư vị hạnh phúc.
Tiếng thở đều đều của người con gái bên cạnh khiến Lục Nguyên cảm thấy cực kì yên bình.
Anh yêu thương hôn lên chóp mũi của cô, lòng thầm mong rằng cả đời này sẽ được yên yên ổn ổn ở bên cạnh cô như lúc này đây.
Đêm nay là đêm anh cảm thấy hạnh phúc nhất vì giờ đây anh và cô đã hoà làm một.
Quấn quýt suốt mấy tiếng đồng hồ làm Lục Nguyên mệt rã người, anh dần chìm sâu vào giấc ngủ.
Hai con người vô tư, hạnh phúc ôm nhau ngủ mà không biết trước rằng có một cơn bão lớn đang chờ đón họ vào những ngày sắp tới...