Lê Nhã - người đã chỉ điểm dẫn dắt bà Lục đến thôn An Nhiên, cũng là người bắt nguồn cho cái chết của Tô Ảnh Nhược đang vui vẻ tận hưởng một khoản tiền khổng lồ khi vừa bán xong năm thửa ruộng mà bà Lục đã thưởng.
Trời sập tối, Lê Nhã trên đường đi về nhà, trên tay bà chính là túi ngân phiếu vừa nhận lúc chiều nay.
Bà ta vừa đi vừa hát, mắt lơ đãng nhìn ra phía xa xa.
Bà ta nhìn thấy một cô gái mặc đồ trắng đang ngồi gục mặt bên vệ đường.
Bà ta hiếu kì tiến đến, vỗ nhẹ lên vai cô gái ấy, khẽ hỏi:
“Cô gì ơi! Cô có sao không?”
Cô gái kia không trả lời, đôi vai bỗng run rẩy, bật ra tiếng khóc thê lương vang vọng cả con đường.
Lê Nhã nghe tiếng khóc có phần ghê rợn, bà ta hơi sợ nên tính mặc kệ cô bỏ đi.
Thế nhưng bà ta vừa quay đi đã vội khựng lại khi chiếc túi đựng ngân phiếu của mình bị ai đó giữ lấy.
Lê Nhã xoay mặt lại nhìn, hai mắt bà ta mở to, miệng há hốc cứng đờ chẳng thể thốt nổi ra câu nào.
Trước mặt bà ta, không phải ai xa lạ mà chính là người bà ta đã gián tiếp hại chết, làm liên luỵ cả một gia đình chết oan.
“Cô...!Cô...”
Trong cổ họng bà ta như vướng phải cái gì đó, bà ta nấc lên lên vài cái, đôi chân như đổ chì, nặng trĩu chẳng thể nhúc nhích.
“Thím Lê, tôi chết oan lắm!”
Tô Ảnh Nhược kề sát miệng vào tai Lê Nhã thều thào từng chữ một, giọng nói lạnh băng buốt lên tận gai óc, da gà bà ta bắt đầu nổi lên.
Lê Nhã lắp bắp cầu xin:
“Cô...!Tô...!cô sống...!khôn...!thác thiêng...!tôi biết...!sai...!rồi...!mong cô...!lượng...!lượng thứ...”
“Ha ha ha!”
Tô Ảnh Nhược cười phá lên, một làn gió mạnh thổi đến, đàn quạ đen đậu trên cây vì sự rung chuyển mạnh mà bay tứ tung, vừa bay vừa phát ra tiếng kêu “quác quác” khiến cho không gian càng lúc càng quỷ dị hơn.
“Lượng thứ? Tại sao lúc bà dẫn người nhà họ Lục đến bắt tôi, bà không nghĩ đến kết cục hôm nay?”
Lời đay nghiến phát qua kẽ răng, Lê Nhã cảm giác mình bị Tô Ảnh Nhược nhai đến nát vụn.
Lê Nhã run lên, bà ta liếc mắt sang bên kia đường, nhìn thấy một người đang đi bộ gần đến, bà ta lấy hết can đảm hô lên:
“Mau cứu tôi! Cứu tôi với!”
Người đi đường kia vẫn dửng dưng như không, mắt nhìn thẳng, miệng huýt sáo đi ngang qua hai người.
Lê Nhã lúc này mới để ý, có hai hồn ma đang bám theo anh ta.
Một che mắt, một bịt chặt hai lỗ tai của anh ta, bởi lẽ đó mà anh ta mới không nghe, không thấy.
Tô Ảnh Nhược tiếp tục phá lên cười, cô chậc lưỡi:
“Bà nghĩ sẽ có người giúp mình sao?” - Tô Ảnh Nhược thu lại nụ cười, trở về hình dạng cháy đen, hốc mắt sâu cùng hàm răng nhọn hoắc, chiếc lưỡi nhớp nháp thè ra quét một vòng tròn khắp mặt bà ta - “Hôm nay tôi đến đây...!là để tiễn bà đến tây thiên.”
Dứt lời, Tô Ảnh Nhược chạm tay vào túi ngân phiếu của Lê Nhã.
“Phựt” một tiếng, chiếc túi liền bốc cháy dữ dội.
“Không! Ngân phiếu của tôi...”
Lê Nhã tuy sợ nhưng bản tính tham lam tiếc tiền, bà ta quýnh quáng dùng tay dập lửa.
Nhưng dập mãi không xong, lửa bén vào tay áo bà ta, rất nhanh cháy lan khắp người.
Lê Nhã gào thét, quằn quại trong ngọn lửa của Tô Ảnh Nhược.
Vì cô đã dùng lửa oan hồn của âm giới thiêu rụi bà ta nên người đi đường không thể nhìn thấy ngọn lửa đó.
Họ chỉ nhìn thấy một người đàn bà đang quằn quại, la hét gì đó hệt như một kẻ tâm thần nên không mảy may quan tâm.
Tô Ảnh Nhược lượn vài vòng xung quanh Lê Nhã, nhếch môi hài lòng.
Gieo nhân nào thì gặt quả nấy! Đây là cái giá mà bà ta phải trả.
Lục Nguyên đứng ở một góc từ đầu đến cuối quan sát mọi hành động của Tô Ảnh Nhược, anh biết việc cô đang làm là sai nhưng anh không thể ngăn cản.
Bởi lòng hận thù của cô quá sâu, lần trước khi anh ngăn cản cô đến Lục gia quậy phá, xém chút nữa đến bản thân anh cũng bị cô động thủ không nương tay.
Khi ngọn lửa trên người Lê Nhã tắt cũng là lúc bà ta chỉ còn lại một cái xác cháy đen như Tô Ảnh Nhược khi đó.
Cô cong hai ngón tay đưa vào miệng, chuẩn bị phát tín hiệu cho linh cẩu đến ăn xác thì nhìn thấy Lục Nguyên bước ra, cô lập tức xoay người bay đi.
“Nhược Nhược! Chờ anh...”
Lục Nguyên gọi ở phía sau, nhưng Tô Ảnh Nhược bỏ ngoài tai.
Cô hoàn toàn không nhận ra anh, cô chỉ nghĩ anh là người của Lục gia phái đến để tiêu diệt mình.
Trở lại Lục gia, bà Lục từ lúc nằm mơ thấy ác mộng, ngỡ rằng Tô Ảnh Nhược sẽ đến giết mình cho nên mời thầy về cúng, tiêu diệt yêu ma.
Thế nhưng những tay thầy ấy toàn là lừa đảo, làm qua loa cho có để nhận tiền, còn việc thì mãi vẫn không xong.
Lúc bấy giờ có một vị pháp sư đi ngang qua Lục gia, anh ta cảm nhận được ngôi nhà này chứa đầy oán khí, liền bạo gan đánh liều vào hỏi thăm.
Tiếp đón anh chính là bà Lục, vẻ mặt bà ta phờ phạc, hốc hác trông thiếu sức sống chẳng khác gì cái xác di động.
Chàng trai đó vừa nhìn đã biết người đàn bà này chính là bị quỷ ám, sau lưng bà ta toả ra rất nhiều khí đen.
Sau khi người làm đặt lên hai tách trà nóng vừa pha, bà Lục mới lên tiếng hỏi:
“Cậu là...”
“Chào bà, tôi là Hàn Hưng Vĩ.
Tôi đi ngang đây thấy nhà bà có vài điều rất lạ...”
Hưng Vĩ chưa nói xong, bà Lục chộp lấy tay anh ta, vội vàng nói:
“Cậu...!Cậu thấy được sao? Nhà tôi có quỷ! Nó luôn theo ám tôi...”
Nói đoạn bà Lục ôm đầu khổ sở, bà đã mất ngủ mấy đêm liền, đến cả thuốc an thần cũng không khiến bà ngủ ngon giấc.
Đêm nào cũng bị ma quỷ quấy phá, các của hiệu nhân sâm cũng bị ám đến độ không một bóng khách ghé qua.
“Lý do?”
Bà Lục ngẩng mặt lên nhìn Hưng Vĩ, thoáng thấy hai hàng lông mày anh ta hơi chau lại, ánh mắt mang tia nhìn phức tạp khiến bà ta hơi e dè.
Bà ta ậm ừ, không muốn nói nên chỉ tóm gọn một câu:
“Tôi không biết!”
Hưng Vĩ nhìn ra sự khó nói của bà ta nên cũng không ép, anh ta đề nghị:
“Tôi có thể đi xem một vòng quanh nhà bà không?”
Bà Lục nhìn chàng trai trẻ có gương mặt sáng láng trước mặt.
Trên người Hưng Vĩ toát ra một loại khí chất rất đặc biệt, cộng thêm nét mặt ôn hoà, giữa trán lại toả ra một vầng hào quang rất lạ.
Chẳng hiểu sao lại khiến bà Lục có chút tin tưởng.
Bà dẫn Hưng Vĩ đi xem xét một vòng quanh nhà.
Đến trước cửa phòng bà Lục, anh ta bấm tay, miệng lẩm nhẩm gì đó.
Sau đó móc trong túi ra một lá bùa, lấy một cây kim đâm vào ngón trỏ, dùng máu vẽ vài chữ lên lá bùa rồi dán lên cửa.
Bà Lục nhìn không hiểu gì, nhíu mày thắc mắc:
“Cậu đang làm gì vậy?”
“Giúp bà bắt yêu!”
Mắt bà Lục sáng rỡ:
“Thật...! Thật sao?” - Nghĩ lại chuyện gì đó, bà lại ảo não lắc đầu - “Cậu không bắt được đâu! Con quỷ đó dữ lắm! Tôi đã mời rất nhiều thầy về nhưng không ai bắt được, có người còn bị doạ đến ngất đi.”
Hưng Vĩ cười nhạt, anh ta đút hai tay vào túi quần, vừa đi ra cửa vừa nói:
“Hôm nay ông trời để tôi gặp bà coi như là duyên số.
Bà yên tâm, tôi nhất định sẽ mang lại cuộc sống bình yên vốn có cho bà.”
“Vậy thì tốt quá! Nếu như cậu bắt được nó, cậu muốn gì tôi cũng có thể đáp ứng.”
Hưng Vĩ không nói gì, chỉ hơi cúi đầu chào bà rồi quay đi, môi khẽ huýt sáo.