Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Laune
Vân Thư cậy nhẹ ngón tay, nói: “Đó là một bộ kịch.”
Phó Nhiên gật đầu, nói: “Cũng khá tốt, nếu thích em có thể đi.”
Vân Thư trừng lớn đôi mắt: “Hả?”
—— Kim chủ ba ba không có phản đối, ngược lại còn nhẹ nhàng đồng ý?
Trong lòng Vân Thư bỗng nổi lên thật nhiều thật nhiều dấu chấm hỏi, cô giữ chặt góc áo khoác tây trang của Phó Nhiên, ấp úng hỏi anh: “Anh thật sự không phản đối sao?”
Phó Nhiên đã bảo Trương Đại Vĩ giảm bớt công việc cho cô, điều này cô cũng biết nên khi anh cho phép cô đi diễn cô thấy hơi ngạc nhiên.
Phó Nhiên lại nói: “Em thích nó, không phải sao?”
Anh thấy Vân Thư vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, nhịn không được nâng tay lên xoa đầu cô, làm loạn đầu tóc đã chải chuốt gọn gàng của Vân Thư. Toàn bộ quá trình Phó Nhiên đều tỏ ra ôn hòa, như thể anh không thèm để ý đến việc này.
Nhưng trên thực tế —
Anh cực kỳ để ý, hận không thể đem quyển kịch bản kia ném ra ngoài, sau đó đem Trương Đại Vĩ kéo ra đánh một trận.
Nhưng khi anh thấy những dòng ghi chú tinh tế của cô trên kịch bản, nhìn thấy những nét chữ đầy vui vẻ của Vân Thư… Anh biết, Vân Thư thật sự thích đóng bộ kịch này nhưng cô sợ anh không đồng ý nên anh chỉ có thể thỏa hiệp.
Phó Nhiên nhìn Vân Thư, rất muốn nói cho cô biết không cần sợ anh như vậy, cô muốn cái gì thì đều có thể nói ra.
Nhưng cuối cùng anh vẫn không nói, anh sợ Vân Thư chỉ đáp ứng ngoài mặt còn bên trong lại không tin những lời anh nói.
Nhưng không thể không nói, thái độ như vậy của Phó Nhiên đã đánh trúng trái tim Vân Thư, giờ phút này trong lòng cô cảm thấy chua xót, tê dại. Cô nhảy xuống giường lao vào lòng Phó Nhiên, hờn dỗi nói: “Anh làm tóc em rối hết cả lên rồi.”
Phó Nhiên sửng sốt, Vân Thư làm nũng như vậy vẫn là lần đầu tiên, trái tim anh thiếu chút nữa tan chảy vì hành động này của cô, anh có chút luống cuống: “Vậy, vậy anh phải làm sao bây giờ?”
Vân Thư cọ cọ vào trong ngực anh, phồng má nói: “Anh chải tóc cho em đi.”
Phó Nhiên đáp ứng, anh lập tức đi lấy lược.
Có lẽ do đêm hôm trước mới tiếp xúc thân mật nên hiện tại anh không quá ngượng ngùng, Vân Thư bảo Phó Nhiên ngồi lên trên sofa còn cô trực tiếp ngồi lên đùi anh, tì khuôn mặt nhỏ nhắn lên vai anh, sau đó cứ như vậy bảo anh chải tóc cho cô.
Phó Nhiên càng thêm không biết làm sao, cầm lược hướng về mái tóc dày và óng ả của Vân Thư nhưng lại không biết chải như thế nào.
Vân Thư ngược lại không vội, dạy anh: “Trước tiên anh cầm đuôi tóc lên chải cho đỡ rối sau đó mới chải lần lượt từ trên xuống dưới được.”
Phó Nhiên chân tay vụng về bắt đầu làm theo lời Vân Thư bảo, anh làm rất cẩn thận vì sợ làm cô đau.
Vân Thư thoải mái dựa vào ngực anh, nhắm mắt hưởng thụ, nhưng chờ một hồi lý trí cô quay trở về, cô cảm thấy có chút không thích hợp.
Cô cảm giác, quan hệ giữa cô và Phó Nhiên, có chút không giống kim chủ và tiểu tình nhân được bảo dưỡng, ngược lại càng giống nói chuyện yêu đương hơn! Tuy rằng lúc trước cô có suy đoán Phó Nhiên muốn làm gì đó với mình, nhưng… Nhưng cũng không đến mức đối xử với cô như này chứ? Có thể nói, anh đối với cô là ngoan ngoãn phục tùng.
Ngoại trừ việc anh có sở thích đặc biệt, thì kim chủ baba nào sẽ cẩn thận chải tóc cho tiểu tình nhân như vậy? Nhưng trước đó cô thấy Phó Nhiên không có hứng thú với mái tóc của cô.
Vân Thư vừa nghĩ, vừa được anh phục vụ thoải mái đến nỗi mơ màng sắp ngủ.
Có lẽ là bầu không khí quá tốt, hoặc có lẽ chính sự dịu dàng của Phó Nhiên khiến cô trở nên to gan hơn, Vân Thư vòng tay qua cổ người đàn ông, ngẩng đầu lên hỏi anh: “Phó Nhiên, có phải anh muốn nói chuyện yêu đương với em không?”
Phó Nhiên dừng tay lại, anh không mở miệng trả lời khiến cho căn phòng thoáng cái yên tĩnh đến mức chỉ nghe được tiếng hô hấp cùng tiếng tim đập của hai người.
Vân Thư dần trở nên thấp thỏm, vành mắt chậm rãi đỏ lên.
Lời của tác giả: Bắt đầu tính phí, tôi đang suy nghĩ về việc nên tiếp tục làm canh hai hay bắt đầu làm canh ba, các bạn nghĩ sao?
Ai muốn điểm trân châu.