Edit: Vincent
Beta: Hương
Vân Thư lần đầu thử sức với thể loại kịch, vừa mới lạ vừa mệt mỏi.
Không cần nói nhiều, mọi người đều biết sự khác nhau giữa kịch, phim điện ảnh và phim truyền hình, lời thoại, cách diễn giải đều hoàn toàn khác nhau, hơn nữa kịch còn đặc biệt khảo nghiệm sự chuyên nghiệp, sức chịu đựng và thể lực của diễn viên.
Từ ngày diễn tập đầu tiên, Vân Thư về đến nhà liền ngủ mê mang, nằm mơ đều là lời thoại trong đầu không chú ý đến những việc xung quanh.
Những việc xung quanh này bao gồm cả kim chủ baba Phó Nhiên.
Bất quá Phó Nhiên cũng không có gì bất mãn, ngược lại còn đặc biệt chăm sóc cô, tìm chuyên gia dinh dưỡng làm những bữa ăn đầy đủ dưỡng chất cho Vân Thư, tận lực không để cho bất cứ chuyện gì ngoại trừ diễn kịch ảnh hưởng đến cô.
Ngoài ra, anh còn đi thăm ban với số lần rất nhiều.
Chỉ là lén lút đi, anh không nói cho Vân Thư biết, cũng chưa từng xuất hiện công khai, chỉ lặng lẽ đứng ở xa nhìn một lúc lâu, mỗi lần xem xong trở về sẽ ngẩn người thật lâu, như thể anh đang nghĩ về điều gì đó trong cuộc sống.
Trước khi buổi kịch được biểu diễn, Phó Nhiên tìm được Từ Hạo, muốn cậu ta mua lại cho mình một công ty điện ảnh và truyền hình.
Khi Từ Hạo hỏi lí do vì sao, Phó Nhiên chỉ thản nhiên nói: “Cô ấy thích diễn xuất, vậy nên mua luôn cho cô ấy một công ty để cho cô ấy tự lựa chọn kịch bản từ từ diễn.”
Cô ấy là ai, không cần nghĩ cũng biết là Vân Thư.
Từ Hạo kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ cậu không muốn cô ấy giải nghệ sao?”
Phó Nhiên là loại người như thế nào, Từ Hạo hiểu rất rõ, chính là bởi vì quá hiểu nên mới kinh ngạc như vậy. Anh nhớ rõ Phó Nhiên không bao giờ hào phóng với một ai, đặc biệt là đối với thứ mình nhìn trúng từ trước đến nay anh luôn muốn chiếm hữu thành của riêng, như thế nào đến lượt Vân Thư liền…
Chẳng lẽ tình yêu sẽ làm con người ta thay đổi?
Từ Hạo nhất thời có chút mờ mịt.
Phó Nhiên lại không có giải thích thêm, chỉ bảo anh nhanh chóng giải quyết vấn đề và đưa ra thời hạn cuối cùng: “Chờ cô ấy diễn xong bộ kịch này, kịch bản còn chưa đưa tới, vậy cậu có thể về nhà trồng trọt chăn nuôi.”
Từ Hạo: “Ồ, được, chỉ cần cậu không hối hận là được.”
**********
Vân Thư gặt hái được nhiều thành công trong bộ kịch này, còn ngoài ý muốn làm quen được với biên kịch của bộ kịch – Phương Linh.
Phương Linh cũng xấp xỉ tuổi với Vân Thư, cũng bởi vì khi lần đầu tiên Vân Thư thấy cô ấy, cô còn tưởng cô ấy là diễn viên trong đoàn.
Cả hai tình cờ gặp nhau và đã cùng nhau trò chuyện về những chuyện ngoài lề, nói mãi không chán.
Sau đó, bọn cô nói về lý do tại sao Phương Linh muốn làm một nhà biên kịch và tại sao Vân Thư lại làm một diễn viên.
Vân Thư làm diễn viên không cần phải nói nhiều, chính là lớn lên nhìn xinh đẹp lại không có tiền nên muốn làm diễn viên để kiếm tiền. Còn Phương Linh thì là bạch phú mỹ, từ đầu cô ấy đã thích viết lách và sử dụng những mẩu chuyện ngắn để tạo ra những bộ phim hoạt hình, sau đó làm biên kịch là bởi vì cô ấy không thích người khác đụng tay đụng chân sửa đổi tác phẩm của mình, vì thế cô ấy liền tự học làm biên kịch và làm đến bây giờ.
Khi còn đi học Vân Thư cũng thích viết, nhưng cô viết quá lung tung, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Phương Linh, cô xấu hổ mang ra cho cô ấy xem.
Không ngờ, Phương Linh thấy thích nó và cho rằng Vân Thư khá có tài viết lách, cô ấy còn gợi ý Vân Thư nên tiếp tục viết, biết đâu có thể cùng cô ấy thành lập một nhóm ‘chị em nhà biên kịch’.
Đương nhiên, Phương Linh đề nghị như vậy cũng bởi vì lúc trước hai người nói chuyện phiếm Vân Thư đã nói cô thích diễn xuất, nhưng cô lại không thích bầu không khí trong giới giải trí.
Vậy nên Vân Thư có tiền rồi thì chỉ muốn làm cá mặn.
Hơn nữa bởi vì trước kia diễn quá nhiều vai diễn “bình hoa”, lời mời đóng phim cũng hơn phân nửa là “bình hoa”, muốn chuyển đổi hình tượng thật sự rất khó khăn.
Càng không cần phải nói đến sự cạnh tranh giữa các nữ minh tinh lại quá khốc liệt, chỉ cần bạn hơi nổi bật một chút là có một đống người muốn phá, muốn dìm bạn xuống.
Vân Thư sững sờ nhìn đống tác phẩm lộn xộn mà cô viết trong những năm còn đi học.
“Làm nhà biên kịch sao?”
Làm nhà biên kịch là có thể quang minh chính đại ở trong nhà không cần bước chân ra đường.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
← Chương 23 Chương 25→
VÌ SƠ Ý, TÔI LỠ CƯỚP NHẦM KỊCH BẢN VAI NỮ PHỤVì sơ ý, tôi lỡ cướp mất kịch bản vai nữ phụ- Chương 23
22 Tháng Mười Một, 2022mapleleaves0903Bình luận về bài viết này
2 Votes
Chương 23: Không biết. Không biết…
Edit: Vincent
Beta: Hương
Phó Nhiên bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Em làm sao vậy?”
Anh chỉ thất thần trong chốc lát thôi sao cô lại có bộ dạng như sắp khóc đến nơi vậy.
Vân Thư lại cúi đầu xuống gục đầu vào vai anh, trong thanh âm mơ hồ có chút nức nở: “Tại anh quá khó hầu hạ!”
Đây thật sự quá oan uổng cho Phó Nhiên, anh là kim chủ baba dễ tính nhất rồi, chẳng những cho cô nhiều tiền còn không bắt cô phải làm nhiều việc.
Nhưng tiểu cô nương này chính là như vậy, không nói đạo lý a, hơn nữa trong mắt cô Phó Nhiên quả thật rất khó hầu hạ, luôn để cho cô không biết phải làm gì.
Ngón tay thon dài của Phó Nhiên luồn vào trong mái tóc đã được chải chuốt kỹ càng của Vân Thư, suy nghĩ xem làm thế nào để dỗ dành cô gái nhỏ, nhưng anh mãi không nghĩ ra cách dỗ thế nào cho ổn. Rồi bỗng dưng anh giật mình phát hiện…
Thì ra phục vụ người khác sẽ gây nghiện.
Tất nhiên, nó cũng phụ thuộc vào người anh đang phục vụ là ai.
Phó Nhiên niết nhẹ cằm của Vân Thư, xoay đầu cô lại để cho cô nhìn thẳng mặt mình: “Vậy còn em? Em muốn thế nào?”
Vân Thư bĩu môi: “Em muốn thế nào không quan trọng, quan trọng là anh muốn như thế nào kìa.”
—— Quá xấu hổ, lúc này cô mới nhớ lại tố chất nghề nghiệp của mình, giọng điệu có chút hờn dỗi.
Nhưng Phó Nhiên lại không bận tâm chút nào, anh còn hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng cắn môi cô hỏi cô: “Bây giờ anh hỏi em mà không phải sao? Còn em thì sao? Em có muốn nói chuyện yêu đương với anh không?”
Sau khi anh hỏi xong, bàn tay luồn xuống gáy của Vân Thư, kéo cô sát về phía mình để nụ hôn thêm sâu hơn.
Phó Nhiên cũng không vội vàng nghe câu trả lời của cô, thật ra là anh có một chút không dám nghe câu trả lời của cô, bởi vì anh cũng không biết mình muốn đáp án gì, nói cách khác trên thực tế chính anh cũng không rõ ràng. Dưới tình huống như vậy, hãy để cho anh kéo dài thời gian, trốn tránh một chút.
……
Hôn môi, cũng sẽ gây nghiện, nhất là sau khi kỹ năng hôn của hai người đều tiến bộ.
Bất quá rốt cuộc thì Phó Nhiên nhỉnh hơn một bậc, nam nhân ở phương diện này luôn có thiên phú bẩm sinh.
Chờ cánh môi tách ra, môi Vân Thư có chút sưng lên, nhưng nhìn càng thêm ngon miệng, anh nhịn không được lại đem môi mình dán lên, tinh tế cắn mút, vừa hôn hỏi cô: “Thư Thư, còn em thì sao? Em có muốn nói chuyện yêu đương với anh không?”
Hô hấp của anh có chút gấp gáp dồn dập, cũng không biết là bởi vì nụ hôn này hay là bởi vì cái khác.
Vân Thư bị anh hôn đến không thở nổi, cô vừa muốn mở miệng ra nói chuyện thì đầu lưỡi của anh đã thô bạo xông vào càn quấy khoang miệng của cô, căn bản không có cách nào nói chuyện mạch lạc, chỉ có thể đứt quãng trả lời anh: “A. Em… Em, em không… Em không biết… ưm…”
Nghe vậy, Phó Nhiên dừng lại, anh buông Vân Thư, tì trán lên trên trán cô: “Không biết sao? Thật ra, anh cũng không biết.”
Phó Nhiên rất rõ ràng, ngay từ đầu anh cũng chỉ là thấy sắc nảy lòng tham, nhưng sau đó… Về sau anh cũng không rõ ràng lắm, dục vọng của anh đối với cô không có chút thay đổi, cho đến bây giờ nó không còn là dục vọng nữa rồi, nhưng rốt cuộc thứ anh muốn là gì thì anh lại không rõ ràng lắm.
Nhìn Vân Thư vẫn đang còn mờ mịt, Phó Nhiên yêu thương mà hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Vậy bây giờ chúng ta cứ ở chung như vậy không được sao? Còn chuyện kia về sau hẵng nói? Được không?”
Nói là nói như vậy, nhưng trong mắt anh lại có chút mất mát mà chính anh cũng không nhận ra.
Vân Thư cũng không biết phải làm sao bây giờ, chỉ có thể dựa theo lời Phó Nhiên nói, nhưng thật ra cô có chút không hài lòng, gục đầu vào ngực anh oán trách: “Anh thật khó hầu hạ!”
Phó Nhiên dở khóc dở cười, nói: “Em nói như vậy, không sợ anh tức giận?””
Vân Thư đột nhiên to gan, nói: “Vậy anh tức giận đi.”
Phó Nhiên, còn có thể làm gì nữa bây giờ?