Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vì Sơ Ý, Tôi Lỡ Cướp Mất Kịch Bản Vai Nữ Phụ



Edit: Ngô Diệp Tử

Beta: Trâm

Điện thoại trên tủ đầu giường vang lên, trước khi nó phát ra tiếng động lớn hơn, có một bàn tay cầm điện thoại lên, ấn nút nghe.

Điện thoại vừa được kết nối, đầu dây bên kia đã liên tục bắn một tràng dài: “Thư Nhi, em dậy ngay cho anh, mau đi đánh răng rửa mặt đi. Nhớ phải đắp mặt nạ, lần chụp hình tạp chí lần này em chụp chung với một hậu bối nữa. Nếu em bị hậu bối dìm hàng, anh nhất định sẽ đi tự sát. Bla bla.”

—— Phó Nhiên nhanh chóng tóm tắt lại ý chính.

Anh kiên nhẫn chờ đối phương nói xong, mới lên tiếng: “Tôi biết rồi. Để tôi gọi Vân… Thư Thư dậy.”

Anh cảm thấy cái tên “Thư Nhi” rất kỳ quái, anh thấy gọi “Thư Thư” nghe hay hơn rất nhiều.

Người đàn ông ở đầu dây bên kia hoảng sợ đến mức không nói lên lời, một lúc sau mới ngập ngừng hỏi: “Anh…anh…anh là ai?!!!”

Từ “ai” cuối câu nghe rất chói tai.

Phó Nhiên bình tĩnh trả lời: “Phó Nhiên.”

Người đàn ông lặp lại lời nói của Phó Nhiên trong đầu, vừa mới nói chữ “Phó” ra khỏi miệng, anh lập nhớ ra Phó Nhiên là ai, dù bây giờ anh ta rất hoảng hốt, nhưng vẫn rất niềm nở chào đối phương: “Phó… Xin chào Phó tổng!”

Phó Nhiên khẽ “ừ” một tiếng, nói: “Làm phiền anh mua hộ bữa sáng giúp chúng tôi.”

“Vâng, không thành vấn đề.”

“Mua mấy món mà Thư Thư thích ăn. Tôi ăn gì cũng được.”

“Vâng, tôi đã rõ.”



Trương Đại Vĩ – người đại diện của Vân Thư, một người sở hữu ngoại hình thô kệch giống hệt cái tên của mình, anh ta đặt điện thoại xuống bàn, bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

ĐM, một kẻ lười biếng như Vân Thư từ khi nào lại trở nên có sức hút như vậy? Chỉ mất một đêm mà đã ăn sạch nam thần Phó tổng?

Anh ta thực sự phục sát đất.

Xem ra, đợi khi nào rảnh, anh ta nhất định phải đi sang học hỏi kinh nghiệm của cô!!!

**********

Phó Nhiên giữ lời hứa, anh ngay lập tức quay sang gọi Vân Thư dậy. Anh gọi cô mấy lần, Vân Thư vẫn không muốn dậy, còn làm nũng đòi ngủ thêm.

Phó Nhiên: “Nếu em còn không chịu thức dậy, lát nữa sẽ bị muộn giờ đấy.”

Vân Thư nghe thấy vậy liền mở mắt ra, cô nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp trai của Phó Nhiên, đầu óc mơ mơ màng nên cô đã bị sắc đẹp dụ dỗ, Vân Thư nũng nịu kéo tay áo của Phó Nhiên: “Mỹ nam, nhìn anh đẹp trai quá. Anh hôn em một cái, em ngay lập tức đứng dậy ~”

Nghe thấy vậy, Phó Nhiên dừng lại, sau đó anh cúi đầu xuống hôn lên trên má Vân Thư, dịu dàng nói: “Hôn xong rồi, em mau dậy đi.”

Vừa dứt lời, Phó Nhiên đứng dậy, đi thẳng vào nhà tắm.

Ừ, anh đi vào để rửa mặt, tuyệt đối không phải là anh chạy trốn, tuyệt đối không phải!!!



Khi nhận được nụ hôn của Phó Nhiên, bộ não của Vân Thư dường như bị ngừng hoạt động. Một lúc sau, máu trên người cô liên tục đổ dồn lên não, khuôn mặt của cô đỏ rực lên.

—— Phó… Phó Nhiên…. vừa nãy mới…. Aaaaaa!!!

Vân Thư đưa tay lên chạm vào gò má, tuy chỉ là thoáng qua, nhưng khoảnh khắc đó cứ quanh quẩn trong lòng cô, khiến tim cô đập ngày càng nhanh.



“Thư Thư, mau đi rửa mặt.”

Anh dùng nước lạnh để rửa mặt, nên trên khuôn mặt vẫn lưu lại cảm giác lạnh buốt, vẻ mặt của anh rất bình tĩnh. Nội tâm cô cũng từ từ yên tĩnh lại.

Vân Thư tự nhắc nhở bản thân, phải thật bình tĩnh, không thể rơi vào tình yêu được.

Do Vân Thư không để ý nên cô bị vấp ngã. May là Phó Nhiên đã kịp đỡ cô, hơi thở mát lạnh bao quanh cơ thể của Vân Thư.

Hai người đứng ngây ra đó, một lúc sau giọng điệu bất lực và cưng chiều của người đàn ông vang lên: “Em nhớ chú ý đường chứ, lần sau nhớ phải cẩn thận.”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

← Chương 8  Chương 10 →

CHƯA PHÂN LOẠI · VÌ SƠ Ý, TÔI LỠ CƯỚP NHẦM KỊCH BẢN VAI NỮ PHỤVì sơ ý, tôi lỡ cướp mất kịch bản vai nữ phụ- Chương 8

25 Tháng Mười, 2022mapleleaves0903Bình luận về bài viết này



4 Votes

Chương 8: Rốt cuộc là ai không muốn?

Edit: Ngô Diệp Tử

Beta: Hương

Vì chuyện khúc mắc kia, nên lúc nằm trên giường thì cả hai đều đưa lưng về phía đối phương.

Tuy cả hai không đắp cùng chăn, nhưng vẫn cảm thấy rất ngượng ngùng. Dù sao trước đây hai người toàn nằm ngủ một mình, bây giờ có người nằm bên cạnh, quan hệ hai người lại… chính là… trước lạ sau quen.

Cũng bởi vì chưa quen, nên cả hai người đều bị mất ngủ. Họ lắng nghe hơi thở của nhau, cảm nhận mùi hương từ cơ thể đối phương. Còn nhạy bén quan sát một cách thầm lặng từng chuyển động của đối phương.

Sau một hồi phân vân do dự, Vân Thư nhấp nháy khóe môi, đột nhiên cô xoay người lại, bàn tay của cô run rẩy chạm vào chăn của người kia, ngón tay đụng phải lưng của Phó Nhiên.

Phản ứng đầu tiên của anh là ngạc nhiên, sau đó anh quay lại nắm chặt bàn tay nhỏ của cô, ôm chặt cô vào lòng, đầu của cô tựa vào lồng ngực của anh. Cùng lúc đó, cái chăn nhỏ đáng thương đã bị Vân Thư đá lăn lóc xuống sàn nhà.

Cơ ngực của anh vừa rắn chắc vừa mềm mại, cô ngơ ngác nhìn. Bờ môi nhỏ nhắn Vân Thư khẽ mở ra: “Phó… Phó…”

Vì quá hoảng sợ, nên cô bây giờ không thể nói lên lời.

Phó Nhiên cũng không khá hơn là mấy, khuôn mặt anh dần đỏ ửng lên, thở hổn hển, vì không muốn để cô nhìn thấy khuôn mặt đang đỏ bừng của mình nên anh đã ôm chặt lấy cô, giọng nói trở nên khàn khàn: “Là Phó Nhiên, em mau gọi anh là Phó Nhiên, em mau gọi tên của anh đi.”

Trái tim Vân Thư đập thình thịch, cô thở hổn hển, cổ họng của cô trở nên khô khác, ngay cả giọng nói cũng trở nên khô khốc: “Phó… Phó Nhiên.”

“Ừ, Vân Thư.” Ôm chặt lấy cô gái trước mặt, Phó Nhiên nhắm mặt lại, cằm của anh đặt lên cái đầu nhỏ của cô.

Khuôn mặt Vân Thư đỏ ửng lên, không ngờ lúc anh gọi tên của cô lại dễ nghe như vậy. Cô không biết nên diễn tả như thế nào!

Cô kéo chiếc áo sơ mi của Phó Nhiên—— vị kim chủ đáng thương này vì không có đồ ngủ, nên đành phải mặc áo sơ mi cùng quần âu—— cô cảm nhận Phó Nhiên ngày càng ôm cô chặt hơn, tuy không làm cô đau nhưng khiến cô không thể thoát ra được. Vân Thư cũng không có ý định rời đi, cô có hơi thắc mắc.

“Phó Nhiên, anh… có phải muốn…”

Có phải anh muốn làm… chuyện kia không?

Vân Thư liếm khóe môi, cô không hề có ý định từ chối, bởi vì từ khi cô nhận tấm chi phiếu cô đã chuẩn bị tâm lý từ trước. Lý do vì sao cô lại nhận tấm chi phiếu kia, không phải cô thèm tiền, mà là cô thèm khát cơ thể của anh. Tuy tối nay, khi cô nhớ lại ký ức kiếp trước của mình, mặc dù lúc đó cô hơi hoảng sợ, nhưng khi cô nhìn thấy anh thì càng ngày càng gợi nên suy nghĩ đen tối trong đầu cô, bởi vì ——

Đây chính là nam chính! Tiêu chuẩn đã chọn nam chính? Ngoài vẻ đẹp trai ra, chắc chắn hàng to chất lượng cao!

Nhưng cô quá nhát gan, rõ ràng cô muốn chiếm lấy cơ thể của anh, nhưng cô không đủ dũng khí để nói ra.

Tuy nhiên, Phó Nhiên hiểu được ý của cô, khuôn mặt anh dần đỏ ửng lên.

Phó Nhiên nghiêm túc nói: “Em đừng suy nghĩ nhiều, mau ngủ đi.”

“Hả?” Vân Thư ngơ ngác.

Phó Nhiên đã hiểu sai ý của cô, giải thích nói: “Anh biết em chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Nên em không cần phải căng thẳng, với lại vẫn còn nhiều thời gian, đợi khi hai chúng ta trở nên thân thiết hơn. Việc đó… để về sau nói tiếp, được không?”

Vân Thư cũng hiểu sai, cô tự cho rằng mình đã hiểu ý của kim chủ, ý của anh là muốn hai người đều tình nguyện. Cô rất muốn nói, cô rất muốn, cô thực sự rất muốn, nhưng ——

“Đã muộn rồi, em mau ngủ đi. Sáng mai em còn phải tham dự sự kiện đúng không? Em mau ngủ đi.”

Vân Thư lại nhớ đến lịch trình ngày mai, cô bĩu môi, vùi đầu vào lồng ngực rắn chắc của kim chủ ba ba, từ từ nhắm mắt lại.

Tuy nhiên, tại sao cô vẫn cảm thấy có gì đó không đúng? Là sao nhỉ?

Tác giả nói: Ừ, một người rất muốn, nhưng lại còn ngại không nói ra, lại còn nghĩ đối phương không thích. Người còn lại rõ ràng rất muộn nhưng lại nghĩ người kia không muốn, nên cố tình giả bộ mình không muốn.

Chỉ cần nhìn tiêu đề chương, là các bạn đã tìm ra đáp án【 ha ha ha ha ha 】~
Nhấn Mở Bình Luận