Tôi nhận bộ đồ mà Trần Minh Viễn mua cho mình, song chợt nhận ra mới gần bảy giờ sáng, tôi quay đầu nhìn anh hỏi: “Sớm thế này đã có cửa hàng mở vào giờ này rồi sao?”
“Hửm?” Anh nhún vai, thản nhiên nói: “Gần đây có cửa hàng mở từ sớm, anh biết nên đi ra mua thôi.”
Tôi ngờ vực nhìn anh, làm ra vẻ mặt khó tin.
Thật sự tôi chưa từng thấy có cửa hàng quần áo nào mở cửa sớm từ bảy giờ sáng cả, cùng lắm tám giờ mới mở cửa thôi (hoặc cũng có thể do hiểu biết của tôi thực hạn hẹp.)
Nhưng tôi cũng lười hỏi nhiều, anh ga lăng đến vậy rồi nên tôi cũng không từ chối được, đành nhận lấy bộ quần áo anh mua cho.
Mở ra là một chiếc váy hoa màu xanh lam xinh xắn, chiếc váy dài và kín đáo, chất vải vô cùng mát mẻ. Nhìn qua thì mặc lên có vẻ rất vừa vặn. Tổng thể chiếc váy nhìn rất đơn giản, đúng kiểu tôi hay mặc nữa.
Không biết anh mua ở cửa hàng nào, nhìn qua cũng thấy bình thường, vậy nên tôi cảm thấy an tâm hơn.
Chỉ sợ tổng tài như anh lại mua cho tôi bộ đồ đắt đỏ quá, tôi cũng ngại mặc lắm.
Nhìn quanh cổ áo, tôi vô tình thấy size của chiếc váy này là size M.
“…”
Nghĩ lại vẫn không thể tin được Trần Minh Viễn lại biết size áo của mình theo cách này, xấu hổ quá đi mất.
Anh đưa cho tôi túi bàn chải và khăn mặt rồi nói: “Em vào trong kia vệ sinh cá nhân đi, sau đó chúng ta ăn sáng.”
Tôi cứ như vậy mà nghe lời, bất giác gật đầu một cái.
Khoảng năm phút sau tôi trở ra nhìn thấy anh đang làm bữa sáng, trên bàn đều là những món tây nhìn rất bắt mắt.
“Oa, nhìn ngon vậy!” Không nhịn được tôi thốt lên một câu, đôi mắt sáng rực cứ dán thẳng vào những món ăn trên bàn.
Trần Minh Viễn thấy tôi nói vậy liền bắt đầu ngả ngớn trêu ghẹo: “Thế thì làm vợ anh đi, sau đó mỗi ngày anh đều nấu cho em ăn.”
Tôi vừa mới đặt mông xuống ghế, nghe thấy anh nói thế thì không khỏi cứng người.
“Hết hỏi làm vị hôn thê giờ lại đến làm vợ, anh còn có chút liêm sỉ nào nữa không vậy?”
Trần Minh Viễn ngả người về phía lưng ghế, anh khoanh tay nhướng mày nhìn tôi. Bộ dạng cao ngạo kia một lần nữa lại hiện lên, anh mỉm cười tự tin nói: “Anh đã nói lần trước rồi, vô lại, liêm sỉ mới theo đuổi được em chứ.”
Tôi chẹp miệng một tiếng, người đàn ông này miệng lưỡi quá ngọt ngào rồi, cứ thế này chắc tôi dính thính của anh ấy mất.
Tôi có chút chưa chấp nhận được chuyện kia, vậy nên cũng đành mặc kệ, để một khoảng thời gian cho bản thân suy nghĩ thông suốt trước đã rồi sẽ tính sau.
Quả thực anh nấu ăn rất ngon, tới nỗi đồ ăn trên bàn gần như bị tôi quét hết sạch.
Trần Minh Viễn chống tay nhìn tôi, anh hỏi: “Em không thử suy nghĩ làm vợ anh à?”
Tôi không nghĩ gì nhiều, cứ tưởng anh lại trêu chọc tôi tiếp, cho nên sau khi lấy tờ giấy ăn trên bàn lau miệng lại, tôi cũng vờ chảnh nói: “Không.”
***
“Anh cho em xuống đoạn kia đi, còn lại em đi bộ vào trong công ty.” Tôi chỉ tay về phía trước nói.
Trần Minh Viễn không nói gì, chỉ ừm một tiếng.
Sau khi xuống xe đoạn này, tôi đi vòng về phía ghế lái của anh, cúi người xuống trước cửa ghế lái, khóe miệng cong lên cất lời: “Anh đi trước đi, hẹn gặp anh sau nha.”
Nhưng đáp lại tôi chỉ có sự lãnh đạm của anh ấy, anh gật đầu với tôi xong liền lái xe đi thẳng.
Tôi nhíu mày nhìn chiếc xe đang chạy xa dần rồi biến mất trước góc khuất bên phải, thật không hiểu nổi. Sáng nay tôi có nói gì quá đáng với anh đâu mà anh lại làm cái vẻ mặt kia chứ?
Tôi cứ thế đi bộ đến công ty mà không suy nghĩ gì nhiều, chỉ nghĩ đơn giản sáng ra anh bị dở hơi thôi.
Vẫn như mọi ngày, tôi bắt đầu với công việc của mình, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm với đồng nghiệp rồi lại tiếp tục làm việc.
Đến buổi chiều, sau khi vừa tan ca thì đột nhiên từ đâu ra Minh Tiến đi tới chỗ tôi, cậu ta nói: “Này, có rảnh không, xuống quán cà phê bên dưới, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Nói xong cậu ta quay phắt đi, chẳng thèm để ý xem tôi có đồng ý đi theo cậu ta hay không.
Tôi khó hiểu nhìn theo từng bước cậu ta đi, biểu cảm trên gương mặt có vẻ khá nghiêm túc.
Chắc là có chuyện gì đó quan trọng? Tôi không nghĩ gì nhiều liền xách túi đi xuống quán cà phê bên dưới công ty.
Khoảng sáu giờ chiều, bầu trời ngả xuống một màu cam thật đẹp mắt.
Gần bước vào mùa hè rồi, vậy nên thời gian đến buổi tối càng lúc muộn hơn.
Tôi xuống đến quán cà phê liền thấy bóng dáng của Minh Tiến đang ngồi đợi tôi ở ngay phía trước. Tôi thở hắt một hơi rồi liền đi tới chỗ cậu ta ngồi xuống.
Minh Tiến thấy tôi, miệng cười khẩy: “Tôi cứ ngỡ cô không đến chứ?”
“Có chuyện gì thì nói nhanh lên đi.” Tôi ngoáy một bên tai khó chịu nói.
Cậu ta chẹp miệng: “Mà cô ghét tôi đến vậy sao? Tôi có làm gì quá đáng với cô đâu?”
Tôi lườm cậu ta một cái: “Có chứ sao không? Hành động của cậu thật khiến tôi mất thiện cảm.”
Vì không muốn ở chung một chỗ với cậu ta quá lâu nên tôi liền đi thẳng vào vấn đề: “Nói đi, cậu có chuyện gì muốn nói với tôi?”
Mấy hôm trước còn thấy cậu ta có cái vẻ nhây nhây như trẻ con kia, nhưng bây giờ biểu hiện cực kỳ lạ lẫm, không phải giống như thường ngày làm tôi có chút lạ lẫm.
Minh Tiến chống hai tay lên cằm, đôi mắt đăm chiêu nhìn khiến tôi cảm thấy rùng mình.
Cậu ta với vẻ lãnh đạm liền cất giọng hỏi: “Cô với Trần Minh Viễn đang hẹn hò à?”
Bỗng chốc xung quanh dường như tĩnh lặng đi vài phần, cậu ta hỏi vậy khiến tôi có chút sợ hãi, nhưng tôi chắc chắn một điều rằng biểu cảm hiện tại của mình gần như không có gì thay đổi.
Cả người như muốn toát mồ hôi lạnh, tôi bình tĩnh nhìn cậu ta, miệng phản bác: “Không, bọn tôi hẹn hò gì chứ? Mà tại sao cậu lại nói thẳng tên của sếp ra vậy?”
Minh Tiến cứ nhìn tôi chằm chằm vậy làm tôi không chống đỡ nổi, cứ thế này tôi sẽ bị phát hiện mất.
Cái ánh nhìn kỳ lạ kia, tôi thực không thể đoán được cậu ta đang nghĩ gì nữa.
Lát sau Minh Tiến đột nhiên cười khanh khách, khiến những người xung quanh dần chú ý về phía bọn tôi.
Ngay sau đó cậu ta liền thu hồi biểu cảm kia, gương mặt liền trở nên rạng rỡ nói: “Không có gì, tôi chỉ hỏi vậy thôi.”
Rồi Minh Tiến liền đứng dậy, trước khi đi cậu ta nói với tôi: “Đừng nghĩ nhiều nhé, giờ tôi về trước đây.”
Nói xong, trong chớp mắt bóng dáng cậu ta liền khuất dần, biến mất giữa dòng người đông đúc ngoài kia.
Sau khi Minh Tiến rời đi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Mẹ nó chứ, tôi với Trần Minh Viễn đã thỏa thuận với nhau giữ kín mối quan hệ này rồi mà, không lẽ cậu ta tình cờ phát hiện ra điều gì rồi sao?
Bất chợt tôi đề phòng cậu ta hơn, lúc này tôi nghĩ rằng, từ giờ cứ gặp cậu ta liền chạy đi thật xa, xa nhất có thể.
Thật không muốn gặp cái tên này nữa, cứ mỗi lần gặp là lại thấy đau tim chết đi được.
Sau một ngày dài đằng đẵng rốt cuộc tôi cũng được trở về phòng ký túc xá của mình.
Mới hôm trước tôi nhận được tiền lương năm mươi triệu kia xong, cho nên lúc này tôi đang suy nghĩ xem mình nên chuyển ra ngoài vào lúc nào. Dù sao thì ở trong nước các công ty chuyên về lĩnh vực game tốt nhất hiện tại chỉ có Xwonder Games thôi, làm gì còn công ty nào tốt hơn nữa.
Trở về phòng đã hơn bảy giờ tối, cầm trên tay túi cơm vừa mới đi mua xong mà cả người liền trở nên mệt nhão. Toàn thân lúc này chỉ muốn ngả lưng nằm trên giường thật nhanh thôi.
Chi Linh đang ở trong phòng, nó ngồi xem phim thấy tôi về cái liền đứng dậy đi tới hỏi: “Sao rồi, đêm qua hẹn hò vui vẻ chứ?”
Tôi ngẩn người nhìn nó một hồi, lát sau tôi thấy nó vội che miệng lại, như thể nó đã lỡ nói ra điều không nên nói vậy.
Gương mặt nó dần trở nên tái mét, ánh mắt tôi bắt đầu đăm chiêu nhìn nó, dĩ nhiên là tôi đang thấy khó chịu rồi.
“Mày khai thật ngay cho tao, mày biết chuyện của tao tối hôm qua rồi à?”
Chi Linh không dám nhìn thẳng vào tôi mà cứ liếc ngang liếc dọc, rốt cuộc dưới sức ép của tôi, nó không chịu được lập tức thừa nhận: “Được rồi được rồi! Tối qua tao có ở nhà!”
Sau đó nó liền khai ra toàn bộ, tối qua Chi Linh có về phòng ký túc xá. Ban đầu thì không để ý cho lắm nhưng sau khi đợi tới gần mười giờ tối, nó chưa thấy tôi về nên định gọi điện nhắc nhở.
Ngay lúc ấy khi nó chuẩn bị gọi cho tôi thì đột nhiên có một dãy số lạ gọi đến cho nó, Chi Linh ban đầu không định nghe máy vì sợ lừa đảo, nhưng không biết có gì đó đã thôi thúc nó phải nghe máy nên nó đã nhận.
“Alo? Ai vậy?”
Giọng nói của người đàn ông bên kia ngay lập tức cất lên: “Tôi là Trần Minh Viễn, tối nay cô ấy không về ký túc xá, không cần phải đợi nhé.”
“Còn nữa, đừng nói với Uyển Đình là tôi gọi cho em nhé.”
Nói xong rồi không đợi Chi Linh lên tiếng liền cúp máy.
Nó ngơ ngác trong vài giây, mãi sau mới xâu chuỗi lại được câu chuyện thì không nhịn được liền thốt lên: “Uyển Đình của chúng ta vậy mà đã có bạn trai rồi, đã thế lại chính là người mà nó nói nó rất ghét nữa chứ!”
Thế là cả tối hôm đó nó cười phớ lớ, ban đầu nó định nói chuyện này cho mấy đứa Mỹ Uyên Ánh Dương biết nhưng vì có tôi trong nhóm nên sợ không tiện nói ra.
Vì nghĩ tới cho an nguy của Trần Minh Viễn nên nó đã không hé răng nửa lời.
Trở về thực tại, lúc này nó không kìm được nữa liền nhanh nhảu nói: “Tao nhịn quá đủ rồi, bây giờ phải cho hai đứa kia biết chuyện này mới được!”
Cái vẻ mặt hí hửng của nó làm tôi rùng mình, không nghĩ gì nhiều tôi lập tức ngăn nó lại: “Đừng đừng! Mày làm thế khác nào đào mồ chôn tao đâu?”
“Nhưng chúng nó biết chuyện của mày rồi mà?” Chi Linh vỗ vai tôi an ủi: “Bọn nó cũng biết mày và thầy ấy là đối tượng xem mắt của nhau rồi còn gì, còn mọi chuyện sau đó tiến triển như thế nào thì bọn tao cũng đều đoán được. Dù sao thầy ấy cũng ưu tú như thế, bọn tao dám chắc mày với thầy ấy sẽ thành một cặp!”