Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vị Thầy Giáo Đáng Ghét Ấy Lại Là Sếp Của Tôi

Tôi cứng họng lại nhìn Trần Minh Viễn, người này rõ ràng đang nở ra một nụ cười vô cùng không bình thường.

Là một nụ cười vô cùng miễn cưỡng, kèm theo đó là sự tức giận ẩn giấu dưới đáy mắt như không thể diễn giải được.

Sau đó tôi lại liếc mắt nhìn xuống Minh Tiến, cậu ta vẫn ung dung ngồi nướng thịt rồi ăn như vậy, dường như chẳng thèm để ý đến sự xuất hiện của anh ấy.

Thật kỳ lạ, sao cậu ta lại dửng dưng như vậy? Nếu là người khác thì ít nhất khi thấy sếp cũng sẽ gửi lời chào một cái, có phải là cậu ta không biết mặt sếp của mình không vậy?

Không, như thế còn vô lý hơn, nếu là với người bình thường thì cũng không đến mức dửng dưng cỡ này đâu chứ.

Trần Minh Viễn đứng nhìn tôi một cái rồi ngang nhiên ngồi xuống bên cạnh, theo bản năng tôi liền ngồi dịch sát vào bên trong.

Người đàn ông này cũng thật tùy hứng quá đi!

Chứng kiến cảnh tượng này Minh Tiến cười khẩy, cậu ta lấy tờ giấy ăn ra rồi lau miệng lại, giây sau liền mở miệng ra nói: “Đúng như tôi nghĩ, hai người đang hẹn hò.”

Ánh mắt cậu ta hướng về phía Trần Minh Viễn và ngược lại anh ấy cũng vậy, tôi cảm thấy hai người họ trông rất căng thẳng.

Nói mới để ý, ngũ quan của cả hai có phần nào đó khá giống nhau, so sánh trong hai người thì Minh Tiến mang vẻ nào đó của sự tinh nghịch, ngược lại Trần Minh Viễn lại mang nét của một người trưởng thành đã trải sự đời.

Nói trắng ra thì Minh Tiến giống như phiên bản trẻ hơn của Trần Minh Viễn một chút.

Suy nghĩ còn chưa kịp thông thì đột nhiên Minh Tiến đứng dậy, cậu ta nói: “Chuyện của hai người tôi không có ý định tiết lộ cho ai biết, chỉ là…” Cậu ta nhìn tôi rồi mỉm cười: “Cô đừng có thành kiến với tôi nữa thì tôi nhất định sẽ giúp cô giữ bí mật cho tới khi cả hai muốn công khai.”

“Bữa ăn này tôi mời, giờ tôi còn có việc, đi trước đây.” Nói xong Minh Tiến đứng dậy rồi thong thả bước đi, cậu ta đi tới quầy đưa cái thẻ cho nhân viên xong còn nói gì đó, sau đó liền rời khỏi đây.

Chỉ còn mình tôi và Trần Minh Viễn, sau khi không còn thấy bóng dáng của Minh Tiến nữa thì tôi quay đầu lại nhìn anh.

Vẫn là nụ cười ấy, nhưng tôi lại cảm thấy thật lạnh sống lưng.

Trần Minh Viễn chống tay nhìn tôi, anh vẫn giữ nụ cười vô cùng ôn hòa ấy mà nói: “Sao nào, hai người nói chuyện thật thân thiết, có thể kể cho anh nghe được không?”

Tôi đảo mắt nhìn xung quanh với vẻ vô cùng bối rối, rõ ràng bình giấm này đã vỡ tan tành rồi đây mà.

Tôi cười gượng: “Không có chuyện gì cả, em chỉ là muốn xác nhận----”

“Đi theo anh.”

Còn chưa để tôi nói hết câu thì anh liền đứng dậy rồi kéo tay tôi rời đi.

Khoan đã, bàn nướng vẫn còn chưa ăn xong, anh định dẫn tôi đi đâu chứ?

Con đường tối nay thật đầy màu sắc, mới chiều nay đi ăn với Minh Tiến thì không để ý. Nhưng đi vào buổi tối rồi mới thấy, con đường này lại vô cùng tuyệt đẹp.

Hai cung đường đối diện với nhau được ngăn cách bởi một con sông nhỏ, hai bên đều có những cây hoa anh đào, nở ra trông vô cùng bắt mắt, những cánh hoa đung đưa theo gió mà bay phấp phới trên bầu trời. Dưới nền đất đâu đâu cũng là những cánh hoa màu hồng sáng chói lọi, nổi bật trên khắp con phố sầm uất này.

Những tòa nhà xung quanh cũng tràn ngập màu sắc không kém, xanh đỏ tím vàng hồng nâu đen trắng xuất hiện đầy đủ cả. Những biển hiệu như đang nhảy múa theo nhạc vậy, cứ vài giây lại thay đổi màu sắc liên tục theo nhịp điệu.

Trong khung cảnh rộn ràng như thế, người đàn ông vẫn không ngần ngại kéo tay tôi đi giữa khắp chốn đông người.

Tôi nhìn anh, thật không biết trong đầu người đàn ông này đang nghĩ gì nữa.

Anh kéo tôi đi vào một con ngõ nhỏ vắng vẻ không một bóng người, sau đó đột ngột ép tôi vào tường.

Có hơi đau một chút vì bị đẩy khá mạnh, sau khi ổn định lại tinh thần tôi ngẩng cao đầu nhìn anh, trong đầu không khỏi hiện lên hàng loạt câu hỏi chất vấn.

“Anh làm cái gì vậy? Sao đột nhiên lại nổi điên----”

Còn không để tôi nói hết câu, lúc này tôi cảm nhận được đôi môi mỏng manh bị đôi môi nọ ấm áp đè xuống, ngăn không cho tôi nói chuyện.

Đôi môi như bị một áp lực đè nén lại, người đàn ông như đang cố gắng tìm cái gì đó mà xâm chiếm, cứ luôn bức bách tôi như vậy.

Tôi có chút không thở được nên hơi hé miệng ra, nhân lúc đó anh liền đẩy lưỡi đi vào trong mà làm loạn liên tục.

Thực giống với lần đầu tiên tôi bị người đàn ông này hôn tới tấp như vậy.

Nhưng nụ hôn lần này rất khác biệt, thật lúng túng và vội vã, tôi không biết phải diễn tả như thế nào, có vẻ như cảm xúc của người này hiện đang rất rối loạn.

Trần Minh Viễn cứ đảo lưỡi một hồi rồi lại mút lưỡi một hồi, đầu tôi hiện giờ đang nóng bừng lên, một loại cảm giác không nên có liền xuất hiện.

Một chất kích thích gây chết người đang dâng trào trong cơ thể không ngừng.

Đã trôi qua bao lâu rồi? Tôi không biết nữa, nụ hôn ướt át mãi sau đó mới chịu kết thúc.

Tôi thở hổn hển nhìn anh, da mặt tôi sớm đã đỏ bừng bừng từ lúc nào không hay.

Trần Minh Viễn vẫn chăm chú nhìn tôi như vậy, đôi mắt đỏ ngầu còn lộ ra tia tức giận.

Tôi có phần sợ hãi nhìn anh, nước mắt không biết từ lúc nào bất giác rơi xuống. Trong một khoảnh khắc hai chúng tôi đều không ai lên tiếng.

Anh đưa ngón tay lên khẽ lau nhẹ mi mắt tôi, dưới cánh môi mỏng ấy còn khẽ nhếch lên, không hề cảm thấy hổ thẹn với những gì mình vừa làm.

Tôi mím chặt môi, tự hỏi lúc này bản thân có tức giận không ư? Có chứ, dĩ nhiên tôi đang rất tức giận đây này!

Mày tôi nhíu chặt lại, không nhịn được liền quát lên: “Anh bị làm sao vậy? Tự nhiên lại nổi khùng nổi điên gì thế?”

Trần Minh Viễn hửm một tiếng, anh vẫn đè tôi lên bức tường lạnh lẽo ấy, miệng không lạnh không nhạt nói: “Sao tự nhiên em cùng cậu ta đi ăn tối?”

Tôi tức giận tới mức nghĩ gì nói đấy: “Làm sao? Em đi ăn với ai cũng phải báo cáo với anh à?”

“Ừm.”

“Ừm?” Tôi nhại lại theo anh.

Một lát rồi lại nghe thấy anh nói tiếp: “Nhưng riêng cậu ta, anh lại rất muốn biết.”

Tôi tròn xoe mắt nhìn anh, nét mặt người nọ còn lộ ra tia ảo não, tôi không biết lúc này anh đang nghĩ gì nữa.

“Anh có thành kiến với Minh Tiến à?”

Trần Minh Viễn buông lỏng tay mình ra, mấy phút trôi qua mới nghe thấy anh ừm một tiếng.

“Tại sao?”

Tôi dần thoát khỏi đôi tay rắn chắc ấy, nhưng vì câu chuyện đang đến hồi gay cấn, tôi không khỏi nhìn rồi thắc mắc hỏi anh.

Trần Minh Viễn đút hai tay vào túi quần, miệng nở ra một nụ cười, nhưng là nụ cười mang vẻ buồn bã xen lẫn mệt mỏi.

“Thằng nhóc đó là em trai anh.”

Sau khi nghe được đáp án, tôi thực sự rất ngỡ ngàng.

Vừa nãy còn tự hỏi tại sao nét mặt hai người họ lại có chút giống nhau đến thế, bây giờ thì biết được hóa ra hai người họ đều là anh em ruột thịt.

Lúc này tôi đoán ra được họ của cậu ta rồi.

Trần Minh Tiến, em trai của Trần Minh Viễn, cậu ta bằng tuổi tôi, là một người vô cùng kỳ lạ và đáng ghét.

“Vậy…” Tôi chớp mắt nhìn anh, chần chừ vài giây rồi mới cất giọng: “Hai người đang bất hoà chuyện gì đó à?”

“Có một chút, không đáng để em để tâm đâu.” Sau đó tôi lại thấy anh cười cười, cố ý nói sang chủ đề khác: “Được rồi, chúng ta đi ăn tối đi, vừa nãy cứ thế mà kéo em ra, em không giận anh chứ?”

Khi nghe anh nhắc lại chuyện vừa nãy thì tôi mới sực nhớ ra, mặc dù không còn giận dỗi gì nữa nhưng tôi vẫn hừm một tiếng rồi quay ngoắt sang chỗ khác, đôi tay khoanh trước ngực, vờ như đang giận dỗi tiếp mà nói: “Em cả ngày đi làm bị tư bản như anh vắt sức đã quá đủ mệt mỏi rồi, nay muốn ăn tối đàng hoàng cũng bị anh làm cho hỏng mất, tốt nhất là anh phải đền bù sao cho thoả đáng đi!”

Liếc mắt sang nhìn anh thì có vẻ tôi đã giả vờ thành công, thấy tôi đang giận dỗi như vậy anh không nghi ngờ gì ngược lại còn vô cùng hoảng hốt, thế nên anh vội vàng lại gần dỗ ngọt tôi: “Vậy tối nay em muốn ăn gì, anh liền dẫn em đi ăn.”

Nói tới đồ ăn làm tôi nhớ lại cái hôm ở lại nhà anh ăn sáng, thực không thể quên được cái mùi vị của những món tây ấy, anh nấu ăn ngon chết đi được.

Với tài năng nấu nướng của Trần Minh Viễn, anh xuất chúng cỡ đấy, không đi làm đầu bếp quả thực rất phí phạm.

Tôi quay người lại trực diện nhìn anh, thẳng thắn trả lời: “Em muốn ăn đồ ăn do anh nấu, anh nấu cho em được không?”

Nhận được yêu cầu đó anh thực sự bất ngờ tới mức biểu cảm thể hiện ra rõ mồn một, lát sau tôi thấy lông mày anh hơi giãn ra, mỉm cười nói: “Được, vậy đến nhà anh đi, anh sẽ nấu cho em ăn.”

Thấy tâm trạng anh lên vậy làm tôi cũng vui lây, tôi gật đầu nhanh chóng đáp lại: “Vâng!”
Nhấn Mở Bình Luận