Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Chuyển ngữ: Puny

Hai mươi ngày tiếp theo, mỗi ngày đều là huấn luyện thể năng cường độ cao, ban đầu có thể sẽ cảm thấy mỗi phút mỗi giây đều vô cùng khó khăn, nhưng dần dần Lục Mạn Mạn cũng bắt đầu thích ứng loại tiết tấu này.

Từ sau khi rời khỏi Queen, việc huấn luyện của cô liền bị ngắt quãng, chính mình cũng có thể cảm thấy rõ, mỗi một ngày không huấn luyện giống như đã bị thụt lùi. Mà vừa mới gia nhập câu lạc bộ, liền đuổi theo tập huấn một trận dã ngoại như vậy, làm cho cô nhanh chóng khôi phục lại trạng thái như trước kia, có thể nói là một trận mưa đúng lúc.

Mà Trình Ngộ cũng giống vậy trong cuộc huấn luyện thể năng loại cường độ cao này, mà nhanh chóng thuần thục. Cô ấy rất có năng lực chịu khổ, chịu bỏ công sức, trong cuộc huấn luyện khó khăn này, không giống như một số đội viên lõi đời, có thể còn thừa dịp huấn luyện viên không chú ý, mà giở thủ đoạn giảm bớt lượng vận động.

Trình Ngộ không chỉ không ăn bớt ăn xén, ngược lại còn cho mình thêm bài tập, trong phạm vi thân thể mình cho phép, làm đến cực hạn.

Lục Mạn Mạn hiểu rõ tâm tình muốn trở nên mạnh mẽ cấp bách của cô ấy, nhưng đồng thời cũng dặn dò cô ấy không được nóng vội, loại chuyện huấn luyện này là góp nhặt từng ngày, tuyệt đối không phải mai kia thành công được.

Lúc tập hợp buổi sáng, hình ảnh huấn luyện viên Lưu sắt thép rắn rỏi trước sau như một hiếm khi buông lỏng đi rất nhiều, giọng không xung như huấn luyện lúc trước.

"Bắt đầu từ ngày mai, huấn luyện thể năng của các bạn tạm chấm dứt ở đây, tiến vào hướng dẫn thi đấu thực chiến, tiếp theo tôi nói về quy tắt lần thi đấu thực chiến này một chút."

"Mật hiệu trận đấu này là Chim Ưng hành động, trong thời gian ba ngày. Mỗi người đội viên sẽ bị thả vào khu vực rừng rậm khác nhau, một trong những nhiệm vụ của các bạn, là phải ở trong rừng tìm được đồng đội bị phân tán."

"Nhiệm vụ thứ hai, trong rừng phân bố ngẫu nhiên giam giữ tám con tin trong căn cứ, căn cứ có "tên du côn" canh giữ, các bạn cần đánh bại tên du côn, cứu con tin."

"Nhiệm vụ thứ ba, ngoại trừ cùng đồng đội "giết chết" tất cả tuyển thủ, bảo đảm mình cùng con tin an toàn, lúc cần thiết cần phải hy sinh mình bảo vệ con tin, nhóm nhỏ cuối cùng còn sống sót, giành được thắng lợi cuối cùng."

"Dĩ nhiên, bởi vì con tin không có bất kỳ lực tiến công nào, mang theo con tin chắc chắn sẽ kéo thực lực chiến đội xuống, các bạn cũng có thể lựa chọn không đi cứu con tin, bản thân sống sót. Mà một khi lựa chọn cứu con tin, nếu như trong quá trình chiến đấu, con tin chết, toàn bộ chiến đội liền bị loại."

Các đội viên xôn xao đứng lên, líu ríu thảo luận: "Đã như vậy, dứt khoát cũng không cần cứu con tin."

"Đúng vậy, con tin lại không thể dùng súng, vốn muốn giành giải nhất thi đấu PUBG đã không dễ dàng, còn phải mang theo đứa con riêng ấy, có ích lợi gì."

Tiếp theo huấn luyện viên Lưu cặn kẽ giải thích rõ nhiệm vụ quy tắc của Chim Ưng hành động, mỗi một người sẽ bị cử đến khu vực rừng rậm khác nhau, cùng với trò ăn gà hiệu quả như nhau, trong rừng khắp nơi ngẫu nhiên có vật phẩm rải rác, bao gồm vũ khí đạn dược cùng ống dòm, đồng thời còn có thức ăn, nước, cùng với các loại vật dụng y tế cần thiết để sinh tồn, dẫu sao chiến dịch rừng cây khó tránh khỏi sứt sứt mẻ mẻ. Đơn giản mà nói chính là tìm đồng đội, thu thập vật phẩm, cứu con tin, tiêu diệt quân địch.

"Điểm được tích lũy từ số đầu người thu trong nhiệm vụ, cuối cùng sẽ ghi vào hồ sơ nghề nghiệp của các bạn, cho nên nhiệm vụ lần này cũng quan trọng giống như cuộc thi đấu chuyên nghiệp mà các bạn đã tham gia trước đây. Nếu như các bạn có thể mang con tin tay trói gà còn không chặt [1] sống sót về, thì điểm tích lũy của toàn đội tăng gấp ba lần."

[1] Tay trói gà không chặt (手无缚鸡之力): ý chỉ yếu ớt.

Lời vừa nói ra, các đội viên bắt đầu xao động, phải biết điểm tích lũy có quan hệ trực tiếp với giá trị con người cùng tiền lương của đội viên, mà trong thi đấu chuyên nghiệp, có thể thu được chừng mười cái đầu người đã coi như là rất tốt, mười đầu người một ngàn điểm. Mà lần thi đấu này chỉ cần có thể dẫn con tin sống sót, là có thể tăng điểm tích lũy gấp ba, thu thêm đầu người, lại mang con tin sống sót, điểm toàn đội nhân lên, điều này không quá chua chát!

Sau khi giới thiệu luật xong, liền bắt đầu rút thăm chia tổ.

Huấn luyện viên nữ bưng một cái hộp gỗ nhỏ tới, nói: "Trong này có hai mươi lăm loại huy hiệu màu đỏ cam vàng xanh lá cây xanh da trời tím trắng đen, có 25 chi đội, mỗi đội năm người."

Có tuyển thủ hỏi: "Vậy sáu người còn lại thì sắp xếp như thế nào?"

Toàn đội tổng cộng có 133 người, có 25 chi đội ắt sẽ còn dư lại 8 người.

"8 người còn lại trở thành con tin, ai tìm được con tin trước, liền có thể dán huy hiệu đội lên người, ký hiệu người đó đã trở thành một trong các thành viên của đội, nếu như quên ký hiệu, con tin cũng có thể bị các chiến đội khác bắt, một khi đã ký hiệu, nếu như gặp phải con tin của chiến đội bên địch, cũng chỉ có thể bắn."

Trình Ngộ nói khẽ với Lục Mạn Mạn: "Con tin này đã trở thành một mặt hàng hot với số điểm tích lũy gấp ba lần."

Lục Mạn Mạn gật đầu: "Tương đương với vật phẩm hiếm có, không chiếm được, thì hủy hoại."

Hành động Chim Ưng rút thăm phân nhóm, phá bỏ các nhóm đã chia lúc ban đầu, cùng thành viên những chiến đội trong nước khác tự do tổ hợp, mục đích phân nhóm như vậy, cũng là vì phá bỏ cục diện vốn có của chiến đội, trao đổi học tập lẫn nhau.

Thành viên các chiến đội mới tụ tập chung một chỗ, nhận biết nhau, chiến đội năm người của Lục Mạn Mạn, Hứa Thành, Lý Ngân Hách, An Ngạn, Trì Lục.

Hứa Thành là đội trưởng của chiến đội KT, người cao một mét tám lăm, người cao gầy, là kiểu người mặc quần áo vào thì thấy gầy cởi quần áo ra thì có thịt.

Anh ta ở trong nước cũng coi như là một thịt tươi có lưu lượng, diện mạo rất tuấn tú, sống nội tâm, dễ dàng đỏ mặt. Nhưng làm đội trưởng của chiến đội KT, lúc mấu chốt lại có thể một mình đảm đương một phía.

Mà điểm tích lũy của anh ta, xếp hạng trong nước chỉ dưới Nguyên Tu.

Ngoài hai người ra, An Ngạn là thành viên chiến đội Hỏa Tinh, là người mới năm trước bộc lộ tài năng, đầu cạo một đầu húi cua, vóc dáng nho nhỏ, nhưng mà ánh mắt sắc bén tựa như chuông đồng vậy, nhìn qua chính là loại tuyển thủ lực bộc phát rất mạnh.

Mà Trì Lục chính là nữ đội viên dự bị của chiến đội π, người cao như Trình Ngộ, ít nhất một bảy mươi lăm, tính cách trầm lặng, cũng không nói chuyện nhiều.

Lục Mạn Mạn cùng các đội viên chào hỏi hàn huyên: "Chào mọi người, tôi tên Lục Mạn Mạn, các cậu có thể gọi tôi là Mạn Mạn, cũng có thể gọi tôi là M4, sau này xin chỉ giáo nhiều."

Hứa Thành nói: "Nói quá rồi, biểu hiện cuộc thi mùa xuân trước đó của cậu rất đáng khen ngợi, đánh bại tôi, hẳn là tôi phải hướng cậu thỉnh giáo."

Lục Mạn Mạn kinh ngạc: "Thật sao?"

Hứa Thành ôn hòa mỉm cười, gật đầu.

Cô có hơi ngại: "Thật có lỗi, tôi không nhớ rõ."

"Không có sao, tôi cũng sẽ không nhớ bại tướng trong tay mình."

"Tôi không phải ý đó."

Hứa Thành dịu dàng lắc đầu: "Tôi biết."

"Ách."

Lý Ngân Hách đút tay trong túi quần, đứng một bên trợn mắt, không nhịn được nói: "Các người nói chuyện phiếm chưa xong à, chọn đội trưởng đi."

Ở đây có Hứa Thành, những người khác dĩ nhiên là không dám nói chuyện, anh ta đội trưởng của chiến đội KT, hơn nữa thành tích vẫn rất tốt, có anh ta ở đây, những người khác liền không lên tiếng.

Hứa Thành được ủng hộ đã quen, vốn đang chờ người khác đẩy anh ta làm đội trưởng, anh ta lại từ chối mấy câu, tỏ vẻ khiêm tốn và lễ độ. Kết quả còn chưa chờ người khác mở miệng, girl ngay thẳng Lục Mạn Mạn này lại hắng giọng một cái: "Nếu mọi người cũng không muốn làm đội trưởng, vậy chức đội trưởng kia do tôi làm, không có ý kiến phải không."

Emmm...

Mọi người càng thêm yên lặng.

Ánh mắt của Hứa Thành có chút biến hóa, có ý kiến, có ý kiến nhưng mà không thể nói, đành phải không ý kiến.

Lục Mạn Mạn cong mày, đem cái huy chương đội trưởng màu đỏ ghim trước ngực mình: "Vậy cứ quyết định vui vẻ như thế, tôi dẫn đội, ừm, trước tiên nói quy tắc."

Cô nói lưu loát tiếng Anh giọng Mỹ: "Trong khi chấp hành nhiệm vụ, có thể không cùng ý kiến, nhưng mà lệnh của đội trưởng chính là phải phục tùng vô điều kiện."

Cô liếc nhìn Lý Ngân Hách, nghiêm túc nói: "Nếu có người cố ý gây rối bới móc, vì vinh quang toàn đội, với tư cách làm đội trưởng, tôi sẽ không chút do dự lựa chọn đại nghĩa diệt thân, trực tiếp nổ súng giết phần tử quấy rối."

Cô uy hiếp hiển nhiên là có lực, Lý Ngân Hách lúc trước đã từng chịu thua lỗ với cô, trong lòng mặc dù khó chịu, nhưng cũng không tiện nói thêm cái gì, ngượng ngùng đứng ở bên cạnh không nói.

Trị Lý Ngân Hách xong, con ngươi trong suốt của Lục Mạn Mạn lại nhìn về phía Hứa Thành.

"Cậu trước kia cũng là đội trưởng của chiến đội KT, có thể đối với việc tôi dẫn đội có chỗ không chịu phục, nhưng mà tôi hy vọng cậu bình tâm. Tôi sẽ tiếp nhận ý kiến phê bình, nhưng mà không nhận sắc mặt cáu kỉnh cùng mặc kệ."

Sắc mặt Hứa Thành có hơi kinh ngạc, cô gái này, vẫn còn là người mới mới vừa gia nhập cuộc thi mùa xuân năm nay, ngược lại là rất có tài chỉ huy, ở đây ai không phải là tiền bối của cô chứ, nhất là anh còn đứng đây, cô lại dám kéo uy!

Nói dễ nghe thì cái này gọi là nghé con mới đẻ không sợ hổ, nói khó nghe, thì cái này gọi là không biết tự lượng sức mình.

Hứa Thành cảm thấy chỉ số cảm xúc của M4 này có chút thấp.

Nét mặt Trì Lục lạnh lạnh đạm đạm, không có biểu tình gì, nhưng mà hiển nhiên vô cùng không hài lòng việc Lục Mạn Mạn xung phong nhận việc, luân phiên ai làm đội trưởng, cũng không tới phiên cô. Nhưng mà bây giờ phản bác đã muộn rồi, huy hiệu đội trưởng cô cũng đã đeo lên, hơn nữa, Hứa Thành cũng không nói gì, càng không đến phần cô nói.

Lục Mạn Mạn bên này tụ lại làm quen các đội viên, thì Trình Ngộ bên kia, rất may mắn cùng A Hoành được chia đến một nhóm nhỏ, dù sao đội viên câu lạc bộ nhà mình, mặc dù không cùng chiến đội, nhưng bình thường huấn luyện chung một chỗ, các phương diện phối hợp sẽ càng ăn ý, có thể phối hợp với nhau.

Nhưng bất hạnh là, cô ấy vô cùng ghét Tiểu Teddy, cũng ở trong đội ngũ với cô ấy.

Tiểu Teddy hiện tại suốt ngày dính cô ấy, bên trái một tiếng chị đẹp bên phải một tiếng em gái thần tiên, dù sao cũng đã dùng tới cái chiêu "Muốn giải quyết con gái trước tiên phải giải quyết khuê mật của cô ấy", hy vọng cô ấy ở bên cạnh Hạ Thiên giúp đỡ nói lời hay.

Trình Ngộ căn bản không để ý tới anh ta, để cho anh ta mặt nóng mông lạnh.

Cố Chiết Phong rất không may rút trúng thăm con tin, khi cậu ta khóc lóc chạy đến đội trưởng nhà mình muốn một cái ôm an ủi, bất ngờ phát hiện đội trưởng nhà mình cũng rút trúng thăm con tin.

Nguyên Tu bất động, sắc mặt lại âm trầm như cuồng phong trên bầu trời: "Đến an ủi cậu sao?"

Cố Chiết Phong sợ hãi gật đầu, co cẳng chạy đi.

Lục Mạn Mạn áp đảo tinh thần của đội viên bên cạnh xong, liền di chuyển đến bên người Nguyên Tu, thấy cái thẻ con tin trong tay anh, kinh ngạc: "Làm con tin à, sao mà một chữ thảm thế."

"Thảm cái gì." Nguyên Tu còn muốn ra vẻ điềm tĩnh, không chịu thừa nhận mình vận khí mốc: "Coi như là thách thức bản thân."

Lục Mạn Mạn cười híp mắt: "Nhưng mà con tin không lấy được điểm tích lũy."

"Cứu tôi chiến đội thắng, tôi cũng được tăng điểm tích lũy tương ứng."

"Nhưng mà điều kiện tiên quyết là chiến đội cậu phải thắng." Nụ cười của Lục Mạn Mạn càng sâu: "Trừ phi là tôi cứu Tu Tu, nếu không cậu đi theo bất kỳ chiến đội nào, đều là rổ tre đựng nước cũng bằng không."

Nguyên Tu nhìn về phía cô, nụ cười cô trong veo, ánh mắt tự tin, là nhiều năm rèn luyện trong rừng súng mưa đạn mà ra một phần kiên định cùng ung dung như vậy.

"Đừng quá ngông cuồng, nhỏ cà nhắc." Nguyên Tu xít lại gần bên tay cô, hạ thấp giọng khiêu khích nói: "Chiến đội có Nguyên Tu tôi làm con tin, làm sao có thể thua."

Khóe mắt Lục Mạn Mạn cong lên, làm con tin tay trói gà không chặt, mà cũng có thể làm ra cái phong thái lão đại như vậy, cũng không có người nào.

***

Buổi chiều không có huấn luyện, các huấn luyện viên cho các đội viên một ít thời gian nghỉ ngơi, nghỉ ngơi dưỡng sức, sáng mai lên đường vào rừng nguyên sơ, bắt đầu Hành động Chim Ưng.

Lý Ngân Hách đi vào trong rừng, lén lén lút lút tìm chỗ phía sau cây bí mật hút thuốc, toàn bộ hành trình huấn luyện cấm hút thuốc, mà anh ta đã kìm nén không được nữa, rốt cuộc đợi cơ hội, hỏi phụ bếp mua hộ túi thuốc lá, vội vàng đi vào rừng lén hưởng thụ.

Đốt thuốc hít một hơi, anh quay đầu lại, bất ngờ phát hiện Lâm Khiếu đội trưởng của chiến đội SC, đang tựa người lên thân cây cao ngút, cười nhìn anh.

"Làm gì." Lý Ngân Hách nói chuyện rất không khách khí: "Chưa thấy qua hút thuốc à."

Lâm Khiếu bước chậm rãi đi tới bên người ta, ung dung nói: "Trung Quốc có câu châm ngôn, gọi là gặp người thì chia sẻ."

Lý Ngân Hách rút ra một điếu thuốc ném cho anh ta, xoay người muốn đi, Lâm Khiếu "Này" một tiếng: "Không cho lửa?"

Lý Ngân Hách quay đầu: "Cậu thật phiền phức."

Anh vẫn châm lửa cho anh ta, lại thuận tay châm điếu của mình.

Trong lúc hút thuốc, Lâm Khiêu cong mày hỏi: "Cậu cùng mấy đội viên của X, sống chung rất không vừa ý đi."

Lý Ngân Hách hừ lạnh: "Mấy huynh đệ bọn họ, không xem lão tử là người mình."

Lâm Khiêu thờ ơ nói: "Nếu không vui như vậy, dứt khóat không cần ở lại, đổi chiến đội đi."

Lý Ngân Hách ngẩng đầu nhìn về phía anh ta: "Cái gì?"

Lâm Khiếu không che giấu ý đồ muốn đào góc tường chút nào, nói: "X có Nguyên Tu, có Cố Chiết Phong, cậu đứng giữa bọn họ, sợ rằng rất khó dẫn đầu, không bằng tới chiến đội SC của chúng tôi."

Chiến đội SC không tính là chiến đội đặc biệt hạng nhất trong nước, so với X vẫn kém hơn một cấp bậc.

Lý Ngân Hách ấn dập tắt điếu thuốc lên thân cây, lười biếng hỏi: "Tới chiến đội các cậu, chi cho tôi bao nhiêu?"

"X cho cậu bao nhiêu, chúng tôi liền chi bấy nhiêu, dĩ nhiên, tiền trái thỏa thuận của cậu, chúng tôi cũng giúp cho cậu."

Lý Ngân Hách cau mày, nghe cũng không tệ lắm.

"Nhưng mà..."

Nhất định là có nhưng mà rồi.

Lâm Khiếu phủi ống tay áo, nhàn nhạt nói: "Cậu phải cho tôi thấy thành ý gia nhập đội của cậu, nếu không tôi làm sao biết cậu tới chiến đội tôi, cậu có thể chung sống hài hòa với đội viên chúng tôi hay không."

Lý Ngân Hách không kiên nhẫn hỏi: "Thành ý gì."

"Cái gọi là kẻ địch của kẻ địch, chính là bạn, cuộc thi CRLC một người lần trước, hai chúng ta đều bị M4 đùa bỡn, cục tức này cậu có thể nuốt xuống, nhưng tôi không thể nuốt trôi."

Lý Ngân Hách đại khái hiểu ý của Lâm Khiếu, đây là muốn anh chăm sóc Lục Mạn Mạn rồi.

Đôi lời tâm tình của editor: Có ai hóng chuyện gì sẽ xảy ra không?? Liệu Lý Ngân Hách có làm cái "thành ý" kia không??
Nhấn Mở Bình Luận