Hoàng Nhất Phong gặp Lý Nhĩ vào ngày hôm sau. Lý Nhĩ có chút ngạc nhiên.
- Thật không ngờ mày đến thăm tao đấy. Cậu chủ nhỏ..
- Đi ngang qua vào xem mày thảm thế nào chứ không tốt lành gì đâu.
Lý Nhĩ không để ý đến câu nói của anh. Anh ta đang rất khó chịu. Hoàng Nhất Phong dường như hiểu rõ, trực tiếp nói ra:
- Tao nghĩ người báo tin cho cảnh sát bắt mày hôm kia cũng là người tiết lộ bí mật giá thầu ngày xưa. Có lẽ, nhà mày đang nuôi một người không tử tế rồi.
Lý Nhĩ nhìn anh, đôi mày nhăn lại.
- Éo nghe đối thủ trình bày, có chứng cứ cứ quăng vào mặt tao, chứ đừng...
Chưa nói xong câu, trên mặt Lý Nhĩ bị người ta ném vào thật. Là một trang giấy được vo tròn lại. Hoàng Nhất Phong đứng dậy rời đi.
- Như ý mày đó, xem đi rồi muốn làm cái gì thì cũng phải chờ mấy tháng ra khỏi đây rồi hãy làm. Ăn uống cho đàng hoàng nhé.
Lý Nhĩ tức giận mở tấm giấy ra, đập vào mắt anh là một nét chữ quen thuộc, nhưng giờ phút này lại không thể nhớ ra là của ai.
....
Công ty PHONG THƯỢNG.
Quan Sương hôm nay trở lại làm, cô rất háo hức. Bởi vì tình hình của bây giờ không như lúc mới vào nữa. Cô quen đồng nghiệp cũng biết luôn Sếp.
Lúc Hoàng Nhất Phong họp xong đã gặp thư ký Trần ở thang máy. Anh và Hà Đình vui vẻ chào ông. Lại thấy trên tay ông ôm một đống tài liệu.
- Thư ký Trần, đây là...
Hoàng Nhất Phong thấy bìa bên ngoài rất quen. Thư ký Trần nhìn anh đầy ái muội:
- Đưa cho cô Sương học, chủ tịch nói đã đến lúc tôi phải chỉ cho cô ấy biết nhiều việc quan trọng trong công ty để sau này khỏi bỡ ngỡ.
- Khỏi...bở ngỡ? Sau này...???
Tim Hoàng Nhất Phong bị hụt mất một nhịp. Là cha anh đang nghiêm túc sao? Vậy còn người phụ nữ anh đã thấy trong bệnh viện hôm nọ?
Hà Đình nhìn qua thằng bạn. Có chút thông cảm dùm cho nó. Khi phải sắp gọi nhân viên của mình bằng... mẹ.
Đúng là anh phải nhìn lại ông chủ tịch bằng một con mắt khác. Hà Đình chợt nhớ đến câu trả lời của Quan Sương hôm trên chuyến xe bão táp kia. Cô đã thừa nhận đặc biệt thích rồi.
Đều là hai bên tình nguyện. Còn gì để thắc mắc nữa. Anh vỗ nhẹ lưng Hoàng Nhất Phong an ủi:
- Chấp nhận đi thôi. Chuyện thường mà mày.
Hoàng Nhất Phong không nói gì. Vẫn đứng đó bất động. Đúng lúc này anh nhận được tin nhắn của người cha bad boy gửi tới:
" Tháng này cha đi chơi với bạn, con không cần lo. Tháng sau quay về cha có việc muốn thông báo."
Hoàng Nhất Phong run rẩy, tháng sau sao? Thông báo gì? Phải chăng là một đám cưới? Lòng chợt hỗn loạn, thang máy vừa mở cửa đã vội chào thư ký Trần một cái rồi vụt đi.
Hà Đình rượt theo muốn hụt hơi. Kích động dữ vậy sao? Dù anh cũng có chút, nhưng bây giờ anh rất lạ. Trước kia Hà Đình luôn nghĩ đến Quan Sương, còn hiện tại lúc nghĩ đến Quan Sương thì trong đầu anh lại nhảy thêm hình ảnh của một cô gái khác.
Là Âu Linh. Cô gái anh đã từng ôm vào lòng ngủ đến trời sáng.
Hà Đình nghĩ mình nên điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
Hoàng Nhất Phong vào văn phòng, mở điện thoại đăng nhập vào camera ở nhà chính ra thì vỗ cùng bất ngờ. Anh thấy người phụ nữ kia đã ở đó.
Ở chung còn đi chơi chung. Anh nhìn sang Quan Sương đang ngồi nghịch máy tính kia liền tức giận. Trong khi cô ngồi đây làm việc mệt mỏi thì người đặc biệt của cô đang chơi đùa cùng phụ nữ khác.
Đấy, thật sự ngốc nghếch đến đáng thương.!
Lúc này Hà Đình đi vào, sau lưng là thư ký Trần. Ông đến hướng dẫn cho Quan Sương. Cô cũng rất nghiêm túc mà học.
Hoàng Nhất Phong ngày hôm sau đưa đến cho Quan Sương rất nhiều việc. Bao gồm cả những đề án quan trọng mà Hà Đình đang làm.
Hà Đình xin nghỉ. Anh phải trở lại nhà họ Hà tiếp quản công ty. Lại thêm một Tổng Giám Đốc trẻ tuổi.
Âu Linh cũng bước vào giai đoạn xem mắt. Những cuộc hôn nhân thương mại đều cần thiết trong giới nhà giàu.
Quan Sương tăng ca đến tối muộn cũng chưa hết việc. Một tuần rồi. Cô có lần tức giận đã đi đến bàn làm việc của Hoàng Nhất Phong.
- Tôi nghĩ nát óc vẫn không biết mình sai gì với anh mà bị anh đày đọa như thế? Một người có thể làm nhiều việc như thế này được sao? Hoàng Nhất Phong, tôi đã nghĩ chúng ta là bạn.
Hoàng Nhất Phong không nhìn cô,anh đang! viết gì đó trên bàn.
- Đây căn bản là việc của một thư ký chính. Cô không làm được thì có thể xin nghỉ trước thời hạn. Ở đây thứ tồn tại được chính là năng lực chứ không phải mối quan hệ. Thư ký Sương, cô biết rõ lý do cô có được vị trí này mà.
- Ý anh là sao?
- Ý trên mặt chữ. Cô muốn nói gì trước hết dùng năng lực của mình mà chứng minh. Tôi không nghe lời nói vô căn cứ. Cô có tài ắt hẳn sẽ làm được.
Quan Sương nghe như sét đánh bên tai. Đây có phải là người đã từng vỗ về lưng cô trong đêm mưa lạnh lẽo kia hay là người chăm sóc cô trong bệnh viện mấy ngày trước không?
Tại sao anh lại thay đổi như vậy? Quan Sương đau lòng và thật sự thất vọng.