Rất nhanh đã đến ngày mốt, Hoàng Nhất Thượng giục Quan Sương đi nhanh. Trước khi đi cô còn xin số điện thoại của ông để liên lạc.
Nhưng Quan Sương không ngờ rằng khi mình đến đã có người chờ sẵn, dường như họ biết cô. Bởi vì vừa nhìn thấy cô đã chủ động đi đến và đưa lên lầu.
Thang máy chạy một đường thẳng, dừng lại ở tầng cao nhất. Quan Sương không hiểu đầu đuôi gì liền bị người đó kéo đi. Đến khi định thần lại thì đã ngồi ở trên một chiếc bàn làm việc xinh xắn.
- Ơ.... chuyện này là sao? Tôi chưa phỏng vấn liền có thể nhận việc luôn rồi sao?
Quan Sương nhìn người đó hỏi. Thư ký Trần mỉm cười:
- Đúng vậy, bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ là thư ký cho Tổng Giám Đốc. Trên bàn là cuốn sổ ghi chép về việc cô sẽ làm, mong cô nhớ kỹ nhé.
Sau khi ông ấy đi, Quan Sương ngồi xuống, cố gắng bình tĩnh lại. Không ngờ, cô thật không ngờ, bản thân mình lại có thể dễ dàng vào công ty như thế.
Cô lấy điện thoại ra gọi nhưng số kia báo bận. Quan Sương đành gửi tin nhắn cảm ơn. Lúc đi vội quá, cô không hỏi tên của chú kia rồi.
Việc đích thân thư ký Trần, thư ký của chủ tịch đưa vào làm và bay hẳn lên chiếc ghế thư ký của Tổng Giám Đốc, Quan Sương không hề biết rằng mình bị lan truyền nhiều tin đồn không hay.
Bao người ganh tị. Nhất là những cô gái xinh đẹp trong công ty. Bởi vì làm thư ký của Tổng Giám Đốc sẽ mỗi ngày được gần gũi với Hoàng Nhất Phong, người đàn ông trẻ tuổi, đẹp trai phong độ, đặc biệt là rất giàu có.
Người tình trong mộng của rất nhiều người phụ nữ.
Sau đó, qua một ngày.Tin đồn đã âm thầm chấp cánh bay xa, đến nỗi sau khi đi công tác về đến công ty, Hoàng Nhất Phong đã nghe đầy tai cái vụ ấy.
Anh cảm thấy không vui chút nào, tại sao cha anh lại đưa cô gái đó vào công ty chứ? Cô ta và ông có quan hệ gì? Phải chăng...???
Hoàng Nhất Phong ngồi trong phòng kính, lặng lẽ quan sát cô gái ngoài kia. Khuôn mặt bình thường, dáng người cũng chẳng đặc biệt gì, rốt cuộc là sao nhỉ?
Tính anh trước giờ không thích hỏi, bên đáp án anh tự đoán mò. Giờ mất phương hướng.
Bạn tốt Hà Đình bên cạnh chốc chốc lại châm chọc anh:
- Nhìn cô ta như thế, có khi nào sắp tới sẽ trở thành mẹ kế của mày không đây?
Hoàng Nhất Phong lườm anh ta:
- Im mồm!
Hà Đình cười lăn lộn. Bên ngoài, Quan Sương làm việc rất chăm chú, cô có hai người thư ký khác hỗ trợ và chỉ bảo. Nên trước mắt ít tiếp xúc với Hoàng Nhất Phong.
Hoàng Nhất Phong đêm nay quyết định không về biệt thự riêng của mình nữa mà ghé qua nhà chính. Anh có chút khó chịu, tuy mẹ mất sớm đã lâu, cha anh đơn chiếc cô đơn, anh có thể hiểu được.
Nhưng con bé đó so với ông khoảng cách rất lớn. Anh đã xem qua, cô ta mới hai mươi ba tuổi, trong khi cha anh đã ngoài sáu mươi.
Điều đó không được. Không thể được!!!
Biệt thự Song Long. Ông Hoàng Nhất Thượng thấy con trai về thì buông điện thoại xuống, nảy giờ ông nghe Quan Sương gọi. Tuy nhiên, ông mở loa ngoài, khi Hoàng Nhất Phong đi vào đã nghe tiếng nói kia.
Quả nhiên là cô ta!!!! Sự thật rõ ràng, không cần phải hỏi. Trước giờ có khi nào cha anh nghe gọi cho ai kiểu này, chính anh còn chưa có đãi ngộ đó nữa là..
Cơn giận bốc lên, Hoàng Nhất Phong mặt đỏ bừng.
- Con làm sao thế? Sốt rồi chăng? Có phải bên nước ngoài thời tiết lạnh lẽo con không quen không?
Hoàng Nhất Phong không trả lời, anh nhìn ông hỏi một câu khác:
- Có phải cha đã quyết tâm rồi không?
Ông Thượng ngơ ngác:
- Quyết tâm cái gì cơ?
- Còn giả vờ! Là cái con nhỏ đó.
Lúc này ông Thượng mới hiểu ra, thì ra là nói Quan Sương. Ông gật đầu:
- Đúng vậy!
Anh tức giận hỏi thêm một câu:
- Không hối hận?
- Ừ.
Ông Thượng không hiểu, cái chỗ thư ký đó trống hai tháng nay rồi, không có người thì để Quan Sương làm thử có sao?
Nhưng Hoàng Nhất Phong lại hiểu theo ý khác, vậy là cha anh đã quyết định đến với cô ta. Không được, anh nhất định sẽ khiến cô ấy chán chường mà tự biến mất.
Thế là hai tuần sau, Quan Sương bị Tổng Giám Đốc cho làm rất nhiều việc, đến nỗi cô luôn tăng ca, không có một ngày được nghỉ ngơi.
Từ sáng sớm làm đến hơn mười giờ tối. Đậu xanh rau má, cái tên Tổng Tài đó ấm đầu rồi sao, bắt cô lên kế hoạch cho tận ba tháng tới.Quan Sương tức muốn lộn phổi.
....
Lúc này, mười giờ khuya. Trong công ty CPTM THƯỢNG PHONG.
Quan Sương ôm bụng đói lê lết ra về, ngoài cửa, chiếc môtô đen đang chờ sẵn. Thấy cô ra người ngồi trên xe nhanh chóng gỡ chiếc nón bảo hiểm xuống.
Một khuôn mặt xinh đẹp hiện ra, Âu Linh vuốt lại mái tóc dài vàng tươi đang rối của mình nhìn cô cười đến rạng ngời:
- Tao mua cho mày hai bịt bún bò rồi nè, về chung cư ăn cho nóng nha. Có cả trà sữa vị mày thích, và bánh bao thịt nữa.
Quan Sương mệt mỏi giơ ngón cái lên:
- Tốt lắm, đôi lúc tao nghĩ nếu mày là một thằng con trai thì tốt biết mấy đấy Linh ạ.
Âu Linh hất hàm tiêu sái:
- Giới tính quan trọng vậy sao? Dù là con gái nhưng tao vẫn soái hơn đàn ông đấy.
- Được rồi, soái ca. Mau chở tao về.
Hai người nhanh chóng lên xe. Chiếc môtô cá mập đen vút nhanh như gió, nhanh chóng len mình vào màn đêm nhộn nhịp.