Bữa tiệc bắt đầu nhốn nháo. Có người còn chen lấn lên trên để xem Quan Sương. Lưu Thùy Tuyết không ngờ những người khi nãy còn khen cô thì bây giờ quay sang tâng bốc người khác.
- Thật không ngờ thư ký Sương lại xinh đẹp đến thế.
- Ồ, kia có phải là thư ký Sương không?
- Cô ấy dễ thương quá!
Hoàng Nhất Phong nhớ đến cái ôm lúc sáng cùng với cô, trong lòng cảm thấy như lâng lâng.
- Tổng Giám đốc.
Quan Sương đến bên anh khẽ chào. Xong cô cũng hướng về phía Chung Vũ gật đầu. Chung Vũ nhìn cô cười hài lòng.
- Cô là Quan Sương đúng không?
Quan Sương bất ngờ vì người đàn ông lạ trước mắt biết đến mình.
- Sao anh lại biết tên tôi thế?
- Hà hà, cô giống hệt lời ba tôi tả, rất xinh. Xin chào, tôi là Chung Vũ. Con trai của bên đối tác công ty cô nè.
Anh nói chuyện rất dễ nghe. Quan Sương vui vẻ đáp lại. Hai người anh một câu tôi một câu, bỏ quên luôn Hoàng Nhất Phong đứng bên cạnh khiến anh rất tức giận.
...Mà chỉ dám tức giận ở bên trong thôi, làm sao thể hiện ra ngoài được. Hoàng Nhất Phong nhìn hai người họ từ không quen biết đến trở nên thân thiết từ lúc nào. Anh không biết rằng Quan Sương còn có thể khiến người khác thích đến thế....
Từ ông ba chuyển đến ông con. Hai cha con kia đều thích cô. Trong khi anh mới là người quen cô trước, vậy mà Quan Sương lại ngó lơ anh.
Thật không công bằng!
- Này thư ký Sương.
Hoàng Nhất Phong chen lời.
- Cô pha cho tôi một ly cà phê được chứ?
Quan Sương nhanh chóng rời đi. Hoàng Nhất Phong hài lòng vì đã chia rẽ được họ. Anh quay sang bắt chuyện tiếp với Chung Vũ.
Còn Lưu Thùy Tuyết thì thôi rồi, tất cả đã bỏ rơi cô ta. Mọi sự chú ý đều đặt hết trên người Quan Sương. Đến cả Hoàng Nhất Phong cũng không ngoại lệ.
Lưu Thùy Tuyết vô cùng bực tức. Là Quan Sương kia muốn phá bĩnh cô ta.Mỗi một suy nghĩ đều là như vậy. Từ nhỏ, có bao giờ Lưu Thùy Tuyết bị ghẻ lạnh như thế?
Tất cả là do Quan Sương.
Bắt đầu chuyển sang tiết mục nhảy đôi, Lưu Thùy Tuyết e thẹn từ chối nhiều nam đồng nghiệp, cô ta nhìn về phía Hoàng Nhất Phong như muốn chờ anh.
Chung Vũ gác lại công việc. Anh nhìn quanh quẩn một hồi, không thấy Quan Sương ra. Hoàng Nhất Phong vừa nhìn đã đoán được ngay, hóa ra đêm nay anh ta muốn cướp người của anh đây mà.
Liền vẫy tay gọi Lưu Thùy Tuyết đang đứng gần đó đến. Lưu Thùy Tuyết lòng vui như tết nhanh chân đi đến.
- Phong..
Hoàng Nhất Phong kéo tay cô ta đẩy qua trước mặt Chung Vũ, cười nói:
- Thư ký Tuyết không có bạn nhảy thì giúp tôi tiếp đối tác với nhé. Nhớ đừng làm công ty mất mặt đó.
Nói xong liền chỉ vào sân khấu:
- Đi đi.
Lưu Thùy Tuyết mặt nhăn lại, còn tưởng anh muốn nhảy với cô nên mới gọi. Ai ngờ..
Chung Vũ bất đắc dĩ phải nhảy. Rõ ràng anh muốn chờ Quan Sương. Hoàng Nhất Phong hài lòng nhìn hai người họ nhảy nhót trong đám đông.
Dám dòm ngó đến người của anh à? Mơ đi.
Lúc này, Quan Sương đã trở lại, cô đưa anh một ly cà phê vị yêu thích.
- Sao lâu vậy thư ký Sương?
- À, lúc nãy có gặp ít đồng nghiệp, tôi đứng đó tám với họ một chút nên lâu.
Hoàng Nhất Phong không ngờ cô cũng nhiều chuyện như vậy rất không vui mà nói.
- Cô để tôi chờ ở đây rồi ở đó vui vẻ cùng người khác sao?
Quan Sương nghe anh nói bất giác đỏ mặt. Giọng điệu giống như bạn trai nhỏ mà oán trách cô.
Bản nhạc kết thúc, Chung Vũ rất nhanh đã đến kéo tay Quan Sương.
- Sương, cô nhảy với tôi bài này nhé?
Quan Sương còn chưa kịp mở miệng thì tay kia cũng có người nắm lấy. Hoàng Nhất Phong nhìn Chung Vũ cười cười:
- Thư ký Sương đã nhận lời nhảy bài này với tôi rồi, anh chịu khó chờ bài sau nữa nhé.
Chung Vũ không buông tay:
- Anh có thể nhường cho tôi không, chúng ta là đối tác cơ mà.
- Không thể! Tôi không nhường cô ấy cho ai cả. Anh có thể tìm thư ký Tuyết bên kia.
Bốn mắt nhìn nhau tóe lửa. Quan Sương bị kẹt giữa hai người lúc này trở nên lúng túng. Mà động tĩnh ở đây đã thu hút mọi người. Ai cũng hướng mắt về phía bọn họ hóng chuyện.
Mà Lưu Thùy Tuyết bị bỏ rơi ở bên cạnh vô cùng tức giận. Tại sao hai người đàn ông đó lại tranh giành con nhỏ nhà quê kia, không ai ngó ngàng gì đến cô cả.
Rõ ràng cô đã trang điểm rất xinh đẹp. Ăn mặc rất sang trọng rồi cơ mà? Ả ta có cái gì hơn cô mà được như vậy? Rõ ràng là cô ta đã có....
Nghĩ đến đây Lưu Thùy Tuyết mất bình tĩnh, cô ta hét lên:
- Tại sao các người lại không chọn tôi, trong khi cô ta có gì tốt đẹp, cô ta đã quyến rũ chủ tịch mới được đưa vào đây làm, cô ta dơ bẩn mà còn tranh giành là sao? Các người sáng mắt ra đi.
Cả sảnh công ty giờ phút này đều im lặng. Mọi âm thanh đã đồng loạt dừng. Lời nói của Lưu Thùy Tuyết văng vẳng vang lên, giọng rất lớn.
Quan Sương tức giận đến nỗi đỏ cả mặt, cô nhìn Lưu Thùy Tuyết kia gằng giọng:
- Lưu Thùy Tuyết, cô ăn nói bậy bạ gì vậy hả? Có ngon nói lại xem?