Sơn Tửu...Quan Sơn Tửu...
Quan Sương nắm chặt vạt áo người trước mặt hỏi nhỏ, đầu óc cô lúc này nhức như búa bổ. Mắt cũng nhoè đi.
- Đừng lo, là em.
Quan Sơn Tửu vỗ lưng Quan Sương như nói cho cô biết đã an toàn. Lúc ra hành lang, nhóm người của cô còn cứu được Nguyễn Kỳ nữa.
- Làm gì với cô gái này đây, chị đại?
Một người dìu Nguyễn Kỳ tiến lại. Quan Sơn Tửu thấy Quan Sương nhìn Nguyễn Kỳ ánh mắt dịu đi, đoán là người quen của chị gái nên bảo anh ta cùng đưa về.
Lúc đi còn không quên dặn người của mình ở lại trông quán cẩn thận.
Khi Hoàng Nhất Phong đến đã là một mảng hỗn độn. Sảnh quán bar bị đập phá tả tơi, và tất nhiên không còn một người khách nào. Các nhân viên bị dồn vào một góc, ai cũng lộn xộn.
Trên lầu trên nghe rõ tiếng khóc của phụ nữ, Hoàng Nhất Phong vội vàng chạy như bay lên nhưng ở trong phòng kia, anh chợt nhận ra ba gương mặt quen thuộc.
Lưu Thuỳ Tuyết cuộn người trong chăn, đầu tóc rối loạn. Lưu Thuỳ Chi và Hà Hinh cũng không khá hơn là bao. Trên người chỉ được che bằng chăn. Quần áo rải rác dưới nền, rách nát.
Đồ đạc văng tứ hướng. Mặt mày hay trên da thịt đều có vết bầm.
- Lưu Thuỳ.... Tuyết???
Anh không tin vào mắt mình.
Lưu Thuỳ Tuyết nghe tiếng gọi ngẩng đầu lên, khi thấy anh cô ta hét lên rồi khóc lớn. Cả hai cô gái dưới kia cũng quay người đi, không muốn để anh thấy mặt.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Không ai trả lời, chỉ có tiếng khóc đáp lời anh. Lòng Hoàng Nhất Phong trùng xuống, lúc nãy Nguyễn Kỳ gửi tin là cô ấy và Quan Sương đang ở đây, bây giờ anh lại chỉ nhìn thấy mấy người này.
Họ đâu? Khi anh định gọi cho cảnh sát thì có người đi đến. Một người đàn ông đi không vững, mặt sưng to.
- Anh đừng có gọi cảnh sát đến nhé.
- Tại sao? Anh là ai?
- Tôi là chủ quán bar.
Trần Cảnh nén cơn đau khắp người, lại nhìn vào trong phòng đầy phẫn nộ:
- Chỉ vì cô ta.... chỉ vì cô ta mà quán bar của tôi bị phá nát. Tôi rất hối hận....
Sau đó, Hoàng Nhất Phong đã biết được sự thật. Anh nhìn Lưu Thuỳ Tuyết bên trong kia, trái tim thật sự lạnh lẽo.
Lưu Thuỳ Tuyết thấy anh đi, cô ta nhảy xuống giường, bò lại gần anh kêu khóc:
- Phong.... đừng bỏ em....
- Đây là quả báo của cô. Tự mình cảm nhận đi.
...
Lúc lên xe, anh suy nghĩ một chút rồi gọi cho Lưu Trì Bình. Lúc nãy Trần Cảnh có nói người đưa hai cô gái kia đi là người của công ty vệ sĩ kiêm đòi nợ thuê Nắm Đấm Thép, một công ty đang có danh tiếng đi lên.
Nhưng vì sao họ lại đưa Quan Sương và Nguyễn Kỳ đi? Hoàng Nhất Phong mở định vị GPS tìm địa chỉ rồi lái xe đến đó.
Quan Sương tỉnh dậy phát hiện Nguyễn Kỳ đang nằm bên cạnh, trái tim đang treo của cô liền gỡ xuống. Con bé an toàn rồi, thật vui mừng.
Cửa phòng mở ra, Quan Sơn Tửu đi vào. Dù mặc quần áo đàn ông nhưng gương mặt kia vẫn không thể che hết sự xinh đẹp.
Quan Sơn Tửu là con gái của chú tư Quan Sương, từ nhỏ đã ít nói. Phong thái mạnh mẽ.
- Chị tỉnh rồi à, thấy trong người thế nào?
- Sơn Tửu... chị ổn rồi.
Quan Sơn Tửu gật đầu như đã hiểu, sau đó cô nhìn sang cô gái kia. Quan Sương nói là đồng nghiệp.
- Em... mấy người kia không sao chứ?
Quan Sơn Tửu cười:
- Chị đoán xem?
Quan Sương mặc dù rất ghét Lưu Thuỳ Tuyết và chị em của cô ta, nhưng cùng là phụ nữ, cô có chút lo lắng. Quan Sơn Tửu rất lạnh lùng, sẽ không hạ thủ lưu tình.
- Nghỉ cho tốt. Sáng trở về dưới với bác ba đi.
Tim Quan Sương đập mạnh. Rồi, nó đã nói ra, cô sẽ không thể làm ở công ty được nữa.
Nhưng có gì đó làm cô có một chút không cam lòng rời đi.
Quan Sơn Tửu quay người ra ngoài. Ngay lúc này, một chiếc xe hơi đời mới dừng trước nhà. Đám người bên dưới mở cửa ra.
Hoàng Nhất Phong xuống xe thì trông thấy một đám đông, ai nấy đều trông rất lực lưỡng và đầy xăm trổ.
- Anh tìm ai?
Hoàng Nhất Phong nhìn quanh một cái rồi mở điện thoại đưa cho họ hai hình ảnh:
- Hai người này có ở đây không?
Cả bọn nhìn hình liền im lặng. Sau đó một người gọi Quan Sơn Tửu xuống. Quan Sơn Tửu nhìn người đàn ông trước mặt, trông cũng quen.
- Anh tìm họ có việc gì?
Nghe giọng điệu như là đang trả lời thay cho người nhà đi vắng vậy nhỉ? Hoàng Nhất Phong không vui tí nào.
- Đó là vợ và em gái tôi.
Quan Sơn Tửu bị sặc.
- Cái gì? Ai là vợ anh?
Trực giác của cô không thể sai. Quả nhiên Hoàng Nhất Phong chỉ vào hình Quan Sương, rất tự tin nói.
- Là cô ấy.
Quan Sơn Tửu tức giận:
- Nói điêu. Anh đi khỏi đây ngay.
Hoàng Nhất Phong không hiểu sao cô ta lại có thái độ đó.
- Mau trả người cho tôi.
Quan Sơn Tửu lạnh lùng quay đi, cô phải hỏi Quan Sương cho rõ. Nhưng Hoàng Nhất Phong tiến lên nắm lấy vai cô kéo lại.
- Đi đâu?
Cả hai đánh nhau. Bọn người kia vội vàng kéo họ lại. Quan Sơn Tửu nghiến răng:
- Thắng tôi thì đem người đi.
Hoàng Nhất Phong rất không thoải mái. Cô ta là con gái.
- Tôi không có thời gian, hơn nữa cô là nữ.
- Người kia anh có thể đem đi riêng Quan Sương ở lại.