Sắc mặt của đám người trước mắt trông không được tự nhiên lắm khi anh vừa mới nhắc đến cô gái.
Hoàng Nhất Phong lấy điện thoại gọi đi, nhưng hình như không có ai trả lời. Anh lại không biết số của Quan Sơn Tửu.
- Tao nói tránh ra, nếu không bọn tao cán luôn chúng mày.
Càng nói càng lộ rõ. Hoàng Nhất Phong nhìn Hà Đình:
- Chắc phải đến lúc khởi động tay chân rồi, mày sẵn sàng chưa?
Hà Đình kéo Âu Linh qua một bên:
- Em ở yên chỗ này, không được bước ra nguy hiểm có biết chưa?
Âu Linh nhìn anh gật đầu. Có vẻ như nói hoài mà bọn người phía trước vẫn không chịu nhường đường, đám côn đồ tăng tốc độ phi thẳng.
Tiếng động cơ xe vang dội giữa đêm. Có vài nhà trong ruộng bật đèn.
Hoàng Nhất Phong nhanh nhẹn nép qua một bên đồng thời tấn công đằng sau chúng. Có hai chiếc nhảy qua khỏi được chiếc xe của anh rồi chạy mất, chỉ còn lại mấy chiếc sau.
Bốn chiếc xe văng bát nháo xuống ruộng, còn chủ nhân của chúng vẫn vướng lại dưới nền đất ruộng kia.
- Mẹ kiếp.
Chúng lồm cồm ngồi dậy nhảy ngay vào đánh Hoàng Nhất Phong, nhưng bị anh và Hà Đình đập cho một trận.
- Đại ca, tha cho tụi em đi, tụi em chỉ nhận tiền mà làm thôi chứ không biết gì hết.
Nói vậy nghĩa là... Hoàng Nhất Phong để họ lại cho Hà Đình trông, còn mình chạy đi.
- Nguyễn Kỳ, Quan Sơn Tửu....
Khi anh đến, bắt gặp Quan Sơn Tửu gục bên ngoài, trái tim như muốn nhảy ra. Nếu Quan Sương mà biết chắc cô ấy đau lòng lắm.
Nhét người vào trong xe rồi anh chạy đi. Vừa lấy điện thoại gọi cho Hà Đình. Hà Đình biến sắc, anh nhìn bốn người mình mẩy lắm lem kia tức giận không thôi:
- Các anh khôn hồn thì theo tôi đến sở cảnh sát làm việc, nếu các anh chịu khai hết chắc chắn sẽ được khoan hồng. Điều này là tốt cho các anh.
Đám người kia:
- Dạ, tụi em sẽ khai ra ạ.
Lúc này, có một đoàn xe lạ dừng lại sau họ.Trong lúc cả đám ngơ ngác thì cửa xe mở ra, một người đàn ông trông rất hung, bước xuống.
Theo sau là một đám người khác. Nguyễn Bạt sắc mặt âm trầm đi đến, nhìn đám người trước mặt hỏi:
- Con gái tao đâu?
Có bốn người lôi lên hai tên hồi nãy chạy thoát, quăng xuống trước mặt đồng bọn của chúng, cả người đầy máu me.
Số là hai người kia sau khi phóng xe thoát khỏi Hoàng Nhất Phong thì lại gặp đoàn xe của Nguyễn Bạt.
- Đám chó tụi mày gan dày thật, dám đánh cả con gái tao à?
Biết mình động vào người không nên động, đám lưu manh sợ hãi không thôi. Lúc này, Hoàng Nhất Phong lái xe đến.
Khi thấy Nguyễn Bạt anh cũng hết hồn. Nếu dượng ấy mà thấy Nguyễn Kỳ trong tình trạng này không biết có giết người không nữa.
- Dượng ba.
Nguyễn Bạt ngẩng đầu lên, tay đang mồi một điếu xì gà:
- Phong, bé Kỳ đâu?
Hoàng Nhất Phong thở dài, lòng hồi hộp, chỉ vào xe:
- Em ấy bị thương, con phải đưa nó đến bệnh viện.
Điếu xì gà rơi xuống:
- Cái gì?
Hoàng Nhất Phong cúi đầu, Nguyễn Bạt đẩy anh ra chạy đến ôm lấy con gái:
- Bé Kỳ, bé Kỳ...
- Mau quay xe đi bệnh viện, trời ơi..
Dường như Nguyễn Kỳ nghe thấy tiếng cha mình, cô cố hé mắt nắm lấy cánh tay ông, thỏ thẻ:
- Cứu người kia nữa.
Nguyễn Bạt không nói nhiều, ôm lấy Quan Sơn Tửu đi luôn. Khi đi qua Hoàng Nhất Phong, Nguyễn Bạt nhìn đám người ngồi dưới đất gầm gừ nói:
- Không được báo cảnh sát, đem tụi nó vào nhà kho trên quận XX đợi dượng, nếu một thằng nào trốn, tao bảo đảm thằng đó chết rất khó coi.
Khi đoàn xe của Nguyễn Bạt rời đi, đám côn đồ khi nãy còn hùng hồn bây giờ ai nấy đều sợ xanh mặt, hướng Hoàng Nhất Phong cầu cứu:
- Đại ca, xin anh giúp tụi em đi, tụi em chỉ nhận tiền mà làm chứ không biết mấy cô đó là ai cả,...
- Em còn mẹ già con nhỏ ở nhà, đại ca giúp em..
Hoàng Nhất Phong trấn an họ rồi đưa cả đám đi. Bỏ luôn mấy chiếc xe dưới ruộng. Hà Đình ôm Âu Linh vỗ về:
- Đừng lo, hai em ấy sẽ không bị gì đâu.
Sau đó anh lái xe của Quan Sơn Tửu đi...
...
Lúc Nguyễn Bạt trở lại đã là trưa hôm sau, ông bước vào nhà kho với gương mặt mệt mỏi.
Hiện tại hai đứa đó đã qua cơn nguy hiểm. Chủ yếu là xử lý vết thương, bơm thêm máu vào. Bây giờ đã ngủ.
Ông cũng để lại người trông coi. Nguyễn Bạt ngồi đối diện với đám người đáng ghét, giọng khàn khàn:
- Kể hết tất cả những gì tụi mày biết, là gặp ai tên gì, tài khoản ngân hàng đã chuyển tiền cho chúng mày, nếu muốn an toàn.
- Dạ, tụi em sẽ nói, sẽ nói hết...
Sau khi có những thứ mình cần, Nguyễn Bạt gởi tài liệu đi. Ai biết rằng khi ông nhìn thấy con gái của mình như vậy, lòng đau đớn cỡ nào.
Cầm lấy đống tài liệu kia, liền quyết định gọi cho người quen của ông.
Nhất định sẽ biết ngay thôi. Người đã chuyển khoản. Sau đó ông sẽ lôi cổ từng thắng. Đứa con gái bé bỏng của ông đã bị bọn chúng đánh te tua.
Nhưng sự thật là Nguyễn Kỳ chỉ bị đâm một nhát vào vai khi cô đỡ thay cho Quan Sơn Tửu mà thôi.