Quan Sơn Tửu vừa tỉnh lại đã nhìn thấy mình ở trong phòng bệnh, giường bên cạnh là Nguyễn Kỳ. Lúc này, cô gái nhỏ vẫn còn ngủ.
Quan Sơn Tửu bước xuống, nhẹ nhàng ngồi cạnh giường Nguyễn Kỳ, ký ức về đêm đó vẫn in sâu vào lòng cô.
Vì sao lại bước ra khỏi xe? Vì sao lại đỡ lấy nhát dao đấy? Vì sao lại ngốc nghếch đến như vậy?
Tâm trạng của Quan Sơn Tửu xuống dốc. Lúc này, cửa mở ra. Một người đàn ông trung niên đeo kính râm, thân hình vạm vỡ bước vào.
Sau lưng ông còn có thêm một nhóm người khác nữa. Hình ảnh này đối với Quan Sơn Tửu rất quen thuộc. Giống như cô và mọi người ở công ty.
Có cái gì đó làm Quan Sơn Tửu sợ hãi, cô vội vàng đứng dậy che chắn cho Nguyễn Kỳ đang nằm phía sau.
Nguyễn Bạt có chút ngạc nhiên, ông tháo kính râm ra, nhìn cô gái trước mặt chầm chầm.
- Ông là ai?
Quan Sơn Tửu bình tĩnh hỏi. Dù đang bị yếu thế nhưng mặt vẫn thản nhiên. Điều này làm cho Nguyễn Bạt có chút ấn tượng.
Thật tiếc vì là một cô gái, nếu là một chàng trai trưởng thành thì thật tốt biết bao nhiêu. Nguyễn Bạt tiếc nuối nghĩ.
- Tôi là cha nó.
Nguyễn Bạt chỉ vào người đang ngủ. Quan Sơn Tửu ngẩn ra. Rồi nhanh chóng nhường đường cho ông.
- Lần đầu gặp mặt, cháu là Quan Sơn Tửu, rất vui được gặp chú.
Nguyễn Bạt cũng vui vẻ gật đầu.
- Cháu và bé Kỳ trông rất thân nhau nhỉ? Quen nhau bao lâu rồi?
Quan Sơn Tửu ngại ngùng nói:
- Cũng không thân thiết lắm, bọn cháu biết nhau chưa đến nửa tháng.
Nguyễn Bạt có chút tức giận trong lòng. Chỉ mới biết nhau chưa đến mười ngày mà đến cái mạng cũng muốn cho người ta luôn. Con bé Kỳ này thật là...
Nguyễn Bạt chưa điều tra về Quan Sơn Tửu, bởi ông nhận thấy không cần thiết, cho nên chỉ biết chuyện đêm đó theo lời của bọn người kia mà thôi.
Nhưng đến họ cũng chẳng biết nguyên nhân, chỉ là nhận tiền rồi làm theo.
Nguyễn Bạt đưa cho Quan Sơn Tửu một chiếc usb, cười nói:
- Trong đây có cả video, giấy tờ khai nhận ký tên của bọn người đó, chú sẽ để cháu quyết định, sau này sẽ là bằng chứng có lợi cho cháu trên tòa.
Quan Sơn Tửu có chút sững sờ nhưng cũng cầm lấy.
- Cảm ơn chú.
- Chú sẽ đưa Nguyễn Kỳ về nhà, còn cháu định làm gì? Nếu muốn, chú cũng có thể làm nhân chứng.
Quan Sơn Tửu mỉm cười lắc đầu:
- Không cần đâu ạ, bởi vì cháu sẽ không cần đến quan tòa.
- Ồ...
Lời lẽ thật có khí phách, có thù tất báo là chuyện đương nhiên. Nhưng Nguyễn Bạt nhìn thấy ở Quan Sơn Tửu có cái gì đó rất vượt trội. Độ hài lòng nhân lên.
- Chúc cháu thuận lợi.
- Cảm ơn chú...
Nguyễn Bạt đưa Nguyễn Kỳ đi, Quan Sơn Tửu bước ra ngoài, cô muốn gọi điện cho mọi người ở công ty của mình. Trong lúc đến sảnh thì gặp Hoàng Nhất Phong.
- Muốn đi đâu vậy? Điện thoại của em đây.
Quan Sơn Tửu nhận lấy:
- Anh đừng nói với Quan Sương việc này nhé.
Hoàng Nhất Phong giơ một ngón tay lên:
- Ghi nợ một lần.
Quan Sơn Tửu tức giận lườm anh. Lại nhớ đến Nguyễn Kỳ, người này với cô ấy sao có thể là anh em họ được không biết.
- Ok.
Quan Sơn Tửu nhấn nút gọi đi, một lát sau, cô được đón về công ty. Trong văn phòng, một người đưa cho cô một vài tấm ảnh và văn bản:
- Cái bọn nhà họ Lưu đấy đáng ghét thật, ngang nhiên dám chặn lối làm việc của công ty mình.
Quan Sơn Tửu nhìn những đối tác quen thuộc của công ty, ngang nhiên dừng hợp đồng với lý do vô cùng xàm xí.
Trong ảnh là Lưu Trì An. Quan Sơn Tửu tuyệt nhiên biết người này, cũng là một tay chơi trong thành phố, chỉ là ông ta không thấy mình bây giờ đã bao nhiêu tuổi rồi sao?
Chèn ép người trẻ tuổi, chèn ép cô? Tại sao không hỏi con gái và cháu gái họ đã làm những việc gì?
Quan Sơn Tửu cẩn thận suy xét, rồi mới nói với người bên cạnh:
- Từ bây giờ, cho người theo dõi ông ta. Bên công ty của các khách hàng của họ, đều thêm người. Tôi muốn thu thập nhiều bằng chứng cụ thể.
...
Sau khi dặn dò xong hết, Quan Sơn Tửu trở lại trạng thái sinh hoạt bình thường của mình, thế nhưng không hiểu sao cô không thấy thoải mái nữa.
Ngôi nhà bây giờ quá lạnh lẽo. Quan Sơn Tửu châm một điếu thuốc, làn khói trắng nghi ngút bao trùm không gian.
Trước cửa sổ, hoa lan vẫn rực rỡ, hoa sen sau vườn vẫn thả hương theo gió bay xa. Chỉ là giờ phút này, Quan Sơn Tửu cũng không cảm thấy gì nữa.
Cho đến khi ráng chiều đỏ rực ở phía chân trời dần dần tắt đi, Quan Sơn Tửu cuối cùng cũng nhận ra.
Không phải là do căn phòng lạnh lẽo, không phải là do cuộc sống nhàm chán gì, không phải là do áp lực hoặc chuyện trước mắt đang xảy ra.
Mà là nơi này đã thiếu đi một hơi ấm.
Cái đuôi nhỏ đáng yêu của cô đã đi rồi. Quan Sơn Tửu bật cười khi nghĩ đến, có phải là do cô cô đơn đã lâu nên khi mặt hồ yên tĩnh đó có gió thổi qua thì nó sẽ không bao giờ trở lại trạng thái tĩnh lặng đó?
Nguyễn Kỳ, em nói đi?