- -----------
Sứ giả của Trương Giác hiễn nhiên không phải đến tám chuyện trên trời dưới đất, hắn đến theo lệnh, mang nhiệm vụ trên người.
Trước hết là Trương Giác hi vọng có thể nối lại con đường trao đổi, hiển nhiên không phải ở Tế Nam vì Trương Giác cũng biết Lưu Hoành đã không cần quân Khăn Vàng nữa, bắt đầu ném vỏ đá bát rồi.
Hoàng Hùng nói có thể thông qua thảo nguyên, đi vòng về cung ứng cho quân Khăn Vàng nhưng Trương Giác cần thiết phải đảm bảo tuyến đường tuyệt mật an toàn bởi vì Hoàng Hùng tuyệt đối sẽ không mạo hiểm nếu có nguy cơ bại lộ.
“Việc này Hoàng công tử cứ an tâm,
Lương Sư liệu sự như thần, đã sớm đoán trước Lưu Hoành âm hiểm.
Trương Cừ Soái từ lâu vẫn kinh doanh một dãi núi rừng Tịnh-Ký-U.
Chắc ngài cũng nghe qua Hắc Sơn tặc và Trương Yến cừ soái.
Hằng Sơn yến bay 30 vạn, đều là thế lực của giáo ta.
Nhạn Môn bây giờ đã bị Tiên Ti công phá, Hung Nô càng là quần thảo khắp Tịnh Châu, mà tại Đông Bắc, tuy có Công Tôn Toản liều mạng phản kháng nhưng thế lực của Ô Hoàn cũng vẫn cực kỳ cường thịnh.
Đại Hiền Lương Sư từ nhiều năm trước cũng đã liên lạc với bọn họ, thậm chí kêu gọi được một số bộ tộc biên giới đầu nhập vào Hoàng Thiên.
Chỉ cần Hoàng công tử đưa hàng tới chân núi Bắc, chúng ta sẽ tự mình vận chuyển qua sườn núi Nam”
- Sứ giả đã nói thế, Hoàng Hùng cũng không cân nhắc bao lâu, đáp ứng luôn nhưng cũng hi vọng Trương Giác bớt dùng ma phí tán lên người binh sĩ.
Hoàng Hùng cũng rành y đạo, quá rõ tác hại của thứ này, hắn không hi vọng tương lai phải bị Lưu Hoành bắt nuôi một bầy ma bệnh.
Sứ giả là cao tầng, biết rất rõ tầm quan trọng cũng như số phận ngắn ngủi của Lực Sĩ Khăn Vàng, vậy nên chỉ đồng ý qua loa, hoàn toàn không chú tâm, thoắn cái là nói sang chuyện khác ngay:
“Nói đến chiêu hàng,
Lương Sư trước hết chúc mừng Hoàng công tử thăng chức.
Ta ở đây thay Lương Sư kính chúc ngài đường làm quan thông thoáng, thời vận lên như gặp gió, làm một lần bay thẳng trời cao.
Lương Sư muốn hỏi Hoàng công tử xem có thể ‘chuộc’ về một số người được hay không?
Hiển nhiên không phải số lượng lớn giáo chúng, Lương Sư có nói đức hạnh của Hoàng công tử như trời bể, bọn họ gặp ngài chính là phúc đức Hoàng Thiên ban tặng cho họ.
Chỉ là cũng xin Hoàng công tử hiểu cho, chiến sự hiện tại căng thẳng, nghiệp lớn của giáo ta chưa thành, vẫn cần nhân tài giúp sức.
Lương Sư hi vọng Hoàng công tử có thể hỗ trợ thả đi một số cừ soái và tướng lĩnh cấp cao của giáo ta”
Hoàng Hùng nghe thế nhíu mày suy tư hồi lâu.
Kỳ thực thả cũng không khó.
Khó là làm sao sau đó giấu giếm Lưu Hoành, làm sao đảm bảo đám người được thả không quay lại cắn trả.
Hoàng Hùng có thể đồng tình với những giáo chúng ngu muội tầng chót nhưng đối với thủ lĩnh cấp cao của Thái Bình đạo thì Hoàng Hùng khó mà gật bừa.
Ví như Hà Mạn, kẻ vừa mới bị hắn bêu đầu cách đây không lâu.
Tên này xuất thân lưu manh ở Duyện Châu, từ nhiều năm trước vì thiên tai mất mùa đã theo dòng dân di tản đến Nam Dương.
Nơi khác Hoàng Hùng không nói rõ, riêng ở Nam Dương thì từ thời Hoàng Dung nắm quyền đến giờ vẫn luôn tích cực hỗ trợ an trí lưu dân, lại thêm mấy năm nay có Giang Nam 3 minh hội thúc đẩy kinh tế phát triễn, việc làm vốn không thiếu.
Vậy mà vẫn có những kẻ như anh em Hà Mạn, Hà Nghi và Liêu Hóa, Cung Đô, thà chiếm núi xưng vương, cướp bóc phá hoại chứ không chịu tay làm hàm nhai.
Liêu Hóa còn đỡ, được mệnh danh người hiền lành, chỉ cướp lương chứ chưa từng gây ra nhân mạng.
Thế nhưng 3 người còn lại thì cực kỳ quá quắt, cướp hiếp đốt giết, việc xấu bất tận, so với phần lớn thế gia còn đáng khinh bỉ hơn.
Hà Mạn thậm chí còn dám đốt kho lương Tân Dã do Hoàng Dung gầy dựng để phát chẫn cứu tế ở Nam Dương, nếu không phải lương thảo phương nam quá nhiều sài không hết thì chỉ sợ người nhà của đám lính mới mà Trương Ôn chiêu mộ từ lưu dân Uyển Thành phải cạp đất mà ăn.
Càng đáng giận hơn nữa, khi đánh vào ổ của Hà Mạn vậy mà phát hiện mấy chục hủ rượu đựng … nhau thai người!
Trong đó có cả thai nhi 7-8 tháng tuổi, đã sắp sinh!
Đinh Ba khi đó dằn không được mới một đao bêu đầu Hà Mạn sau đó làm thịt luôn đám thuật sĩ tà đạo dưới trướng hắn.
Tà đạo yêu ma như vậy hiện giờ đâu đâu cũng có nhưng có thể chắc chắn một điều rằng trà trộn trong tầng lớp lãnh đạo của Khăn Vàng có rất nhiều, thậm chí có khi là nhiều nhất.
Bởi vì Trương Giác vốn không mấy quan tâm tới chuyện kỹ cương, chỉ chú trọng vào sức mạnh quân sự, thế lực của Khăn Vàng lại lớn, vừa vặn thích hợp cho đám quỷ ma này dựa hơi lộng hành.
Dường như sớm đã đoán được băn khoăn của Hoàng Hùng, sứ giả của Trương Giác đề nghị:
“Xin Hoàng công tử chớ lo ngại,
Một nhóm người nho nhỏ, cũng không gấp nhất thời.
Lương Sư từng đặc biệt dặn dò ta rằng.
Chờ khi nào Hoàng công tử có rãnh rang, thì hãy đem họ đến Hà Bắc gặp Lương Sư.
Lương Sư sẽ đích thân tái thẩm tra, kẻ không hợp cách toàn bộ ném vào tử doanh, phối hợp Lực Sĩ Khăn Vàng”
Nói đoạn này, chính sứ giả cũng cảm thấy ngượng ngùng, không biết Trương Giác nghĩ gì mà đưa ra đề nghị này.
Không nói đến 2 bên thân quen thế nào, quan hệ ra sao, chỉ nói bây giờ trận doanh đối lập, làm sao có thể hành động như vậy.
Sứ giả không hiểu, Hoàng Hùng lại tỏ, trong lòng đoán chắc Trương Giác đây là nhắc khéo mình mau đến Hà Bắc, xem chừng ông lão này sắp không xong, bắt đầu nôn nóng.
Nói thật thì Hoàng Hùng hoàn toàn không cảm thấy việc kết thúc Trương Giác sẽ giúp ích gì được cho mình và đồng bào.
Danh vọng tuy cần thiết, nhưng nhiều quá cũng không biến thành thực lực được, ngược lại sẽ cắn ngược chính mình.
Giống như tình cảnh của Lư Thực mới rồi, nếu đem đổi thành tướng mới như Chu Tuấn, Tôn Kiên, Tào Tháo thì Lưu Hoành tuyệt đối sẽ không nghi ngờ vô cớ.
Giả như Hoàng Hùng có thể đột nhiên biểu hiện xuất thần, vượt qua một đám danh tướng, kiêu hùng, để đoạt đầu người, thì lịu Lưu Hoành có tin đó là do may mắn?
Càng quan trọng là tham gia vòng xoáy Lạc Dương hơn 1 năm, Hoàng Hùng phát hiện thiên hạ người người đều đã sẵn sàng tư thế tranh giành thiên hạ, chỉ có mỗi tên khờ ngạo Lưu Hoành còn đang mơ màng trong hoàng kim quá khứ.
Lưu Hoành hiện giờ còn chưa xuống đài, đám kiêu hùng gian hùng kia không có việc gì làm, thường xuyên bắn lén nhau để sớm loại bỏ đối thủ, hiện tượng này từ lâu đã có nhưng đến gần đây thì càng quá quắt hơn, nghiêm trọng hơn, có lẽ vì bọn họ đã đánh hơi được mùi loạn thế rất gần.
Bởi vậy mà ngay cả Viên Phùng cũng vì lo sợ cây cao đón gió mà tự chặt ngang thân lui về ở ẩn.
Hoàng Hùng tự đánh giá lực lượng chính trị của mình nằm trong vùng dỡ dỡ ương ương, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng chẵng nhỏ, Hoàng Uyển mới chân ướt chân ráo ngồi lên Tư Đồ, hắn từ văn quan nhỏ đẩy sang võ quan hậu cần, sau lưng tuy có Trương Ôn và Chu Cảnh nâng đỡ nhưng 1 người thì được mệnh danh thủ thành chó, 1 người thì đã sắp về vườn.
Theo Hoàng Hùng phán đoán, các thế lực khác cũng sẽ không nhúng chàm cái đầu của Trương Giác.
So với chút danh vọng hảo này, ăn cướp nhân khẩu không thơm hơn sao?
Nhìn sang đám Tào Tháo và 2 Viên, vừa đánh vừa bắt hàng, hoàn toàn không thèm báo cáo với Hoàng Hùng, ý đồ quân phiệt cát cứ rõ như ban ngày.
Quả đúng như Hoàng Hùng dự tính, không chỉ hắn qua loa với sứ giả của Trương Giác, mà kẻ thay thế cho Lư Thực cũng đồng dạng qua loa với Lưu Hoành.
Hà Đông vốn là căn cứ địa của quân triều đình, là hậu phương vững chắc của Lư Thực khi còn tại nhiệm.
Hà Đông Thái Thú Đổng Trác từng làm qua Hộ Hung Nô Giáo Úy, Hộ Khương Giáo Úy, nhiều lần tham chiến tại Tịnh châu và Lương châu, có kinh nghiệm chưởng binh.
Lại thêm Đổng Trác nhiều lần dâng lễ kể công với Thập Thường Thị, cũng không tiếc quỳ xuống nhận vơ Đổng Thái Hậu làm bà, đem cái thân gấu hổ râu ria hơn 50 của mình làm trò vui con nít trước mặt ‘cậu’ trai Lưu Hoành.
Vậy nên Lư Thực xuống đài thì Đổng Trác cũng được nước lên như dìu gặp gió, từ một Thái Thú quản hậu cần nhảy bùm lên Đông Trung Lang tướng, Tiết Chế 3 quân.
Trước không nói đến tài năng, chỉ nói đức hạnh.
Đổng Trác bụng lớn mà mắt nhỏ, tính hẹp hòi, trước đó cùng với Thái Thú Hà Nội chia nhau quản việc hậu cần cho Lư Thực, nhiều lần xảy ra bất đồng xích mích.
Đổng Trác lên nắm quyền chưa được mấy ngày, liền nghe tin Thái Thú Hà Nội vận lương bất cẩn gặp phải Khăn Vàng mai phục trọng thương, sau đó điều tra thì phát hiện Thái Thú Hà Nội ‘không chỉ tắc trách mà còn có hiềm nghi thông địch phản quốc’.
Thế là quan hậu cần đổi người, biến thành Lý Thôi, thuộc cấp của Đổng Trác!
Đổng Trác cũng tiện thể dùng quyền Tiết Chế khẩn xin phía trên thăng chức cho Lý Thôi từ một Đô Úy nhỏ bay thẳng qua hàng rào Giáo Úy lên làm tạp hào Tướng Quân, kiêm Hà Nội quận Úy, thay cho vị quận Úy củ vốn thân với Đổng Trác và đã lên làm Thái Thú.
Không dừng lại ở đó, Đổng Trác mượn sự kiện Hà Nội Thái Thú để xin Lưu Hoành cho thanh tra quân tướng, hẹn trong vòng 1 tháng làm xong.
Lưu Hoành sau khi tiếp chuyện với Lư Thực cũng biết mình phạm sai lầm, nhưng ngại việc nhận lỗi sẽ làm mất uy đế vương, nay được Đổng Trác cho cớ thì mừng lắm, thêm nữa có Thập Thường Thị ăn tiền sáng mắt nói vô nói vào.
Vậy là Lưu Hoành nhân đây khiển trách Lư Thực vì tội quản lý không nghiêm, hàng chức tước rồi nhốt vào ngục ăn năn hối lỗi 3 tháng, đồng thời bí mật gửi thư cho Đổng Trác, bật đèn xanh cho hắn làm lớn chuyện này, thậm chí tiện thể bãi bỏ luôn điều hứa hẹn 1 tháng bởi dù sao thì sau 1 tháng cũng bắt đầu vào đông, muốn đánh cũng đánh không được.
Có Lưu Hoành chống lưng, Đổng Trác trắng trợn moi móc ‘gián điệp Hán gian bán nước’, nào là ‘tay trong của Khăn Vàng’, ‘tay ngoài của Hung Nô’, rồi thì ‘chân trong của Tiên Ti’, ‘chân giữa của Ô Hoàn’, … lung tung lang tang.
Sau đó bất kể hiềm nghi nặng nhẹ thế nào, hết thảy lột chức, giao lại quyền cho thân thuộc của Đổng Trác, cũng trắng trợn gửi kèm thư đề cử với những thùng vàng thùng bạc thùng châu báu đến Lạc Dương.
Dần dần, không chỉ cái ghế Tiết Chế của Đổng Trác vững như núi Thái Sơn, mà vây cánh của hắn cũng mạnh lên trông thấy, …
Trong khi anh hùng thiên hạ còn đang quay vòng ở Giáo Úy và tạp hào Tướng Quân thì 2 chức này đã trở thành lực lượng cơ bản dưới trướng Đổng Trác.
Trong khi thuộc hạ của những kẻ cùng chung mục đích khác, ví dụ như Lưu Bị, còn đang xà quần ở mã cung thủ, mã đao thủ, thì Đổng Trác đã bắt đầu xây dựng một đội kỵ binh hùng mạnh, mệnh danh Phi Hùng.
Hỏi đến tiền của từ đâu hắn có, thiên hạ không ai biết, Lưu Hoành và Thập Thường Thị lại không quản, chỉ cần không cướp Thiên Khố là được.
Đổng Trác đương nhiên không cướp thiên khố, hắn chỉ …
Ăn chặn quân lương, viết khống chứng từ hai quận Hà Nội, Hà Đông, và nhiều nơi khác trên tuyến đường vận chuyển,
Trao đổi mật thư qua lại với Trương Giác, tạo điều kiện cho Khăn Vàng tập kích ổ bảo thế gia và kho bãi thành trấn rồi chia của,
Mở đường cho Hùng Nô cướp bóc với điều kiện là Hùng Nô Vương Đình phải cung cấp ngựa chiến cho hắn, 1 huyện 5 ngày 100 con, 1 quận 7 ngày 1000 con, chắc giá không kỳ kèo.
Mặc dù hoành hành bá đạo nhưng không có một thế lực nào đứng ra can ngăn.
Cũng không biết phải nói là Đổng Trác lựa chọn thời cơ quá chuẫn hay là do hành động của hắn vừa khéo hợp lòng trời.
Thế gia hiện giờ chỉ trông chờ chiến tranh mau kết thúc, không quan tâm ai cầm binh, đức hạnh ra sao, mặc dù họ có chút căm tức sự trơ trẽn của Đổng Trác nhưng lại sợ kẻ thay thế hắn cũng sẽ không khác, thậm chí còn hơn thế nữa, quay mòng mòng một hồi Khăn Vàng chưa vong thì họ đã hẹo cả.
Về phần phái bảo hoàng, có Lưu Hoành và Thập Thường Thị đè xuống, đám lão làng như Hoàng Uyển, Chu Trung đều im thin thít, chỉ còn một vài tiếng rên lắt nhắt của mấy tay trung thần cổ hủ cũng chẵng ảnh hưởng được thế cục.
Về phần cánh quân võ Quan Tây, nói đi cũng phải nói lại, Đổng Trác mặc dù cơ hội gian nịnh nhưng đối xử thuộc hạ và đồng hương cực kỳ rộng lượng nhân từ, ngay cả Hoàng Phủ Tung cũng không nói vào nói ra, những người khác càng trông chờ Đổng Trác có thể làm lớn, vực dậy vây cánh Quan Tây trong triều đình.
Có thể nói rằng nếu Hoàng Hùng đã từng là hi vọng của thế gia phương nam thì Đổng Trác hiện giờ chính là ngọn hải đăng của thế gia Quan Trung và Tây Lương.
Tính ở một mức độ nào đó, 2 người đều khá thành công, thậm chí Hoàng Hùng đối với một vài chiêu trò của Đổng Trác cũng phải cúi đầu học hỏi thêm.
Đương nhiên, Hoàng Hùng cũng không cảm thấy Đổng Trác có thể đi xa bao nhiêu.
Cho dù kẻ này có thể xưng hùng Trung Nguyên, trấn áp đám người Tào, Viên thì cũng chỉ là nhất thời, hoàn toàn không có mảy may cơ hội xâm phạm phương Nam.
Rất rõ ràng, vấn đề nằm ở tuổi tác và gia cảnh!
Đổng Trác năm nay 53 tuổi, gấp 3 lần Hoàng Hùng, 2 con trai của hắn đều đã chết, trong nhà chỉ có 1 con gái, 1 con rễ và 1 cháu gái, con rễ lại là thư sinh văn nhược.
Căn cơ của Đổng Trác là Quan Trung và Tây Lương.
Một cái là đất loạn nhỏ hẹp, sớm đã bị Hoa Hạ khai thác đến kiệt quệ từ Công Tôn Hiên Viên trãi qua Hạ, Thương, Chu, Tần, Tây Hán, gần trăm năm nay lại bị Đông Hán bỏ hoang, coi là một bộ phận của Quan Tây, bị thế gia Quan Đông khinh thường ruồng rẫy.
Cái còn lại là đất Khương nghèo nàn, cung cấp ngựa chiến còn miễn cưỡng được nhưng nếu trông chờ nơi ấy cung cấp quân lương kinh tế thì chính là nằm mơ giữa ban ngày, mà phương Nam xưa nay vốn không sợ ngựa, bởi đã có sông hồ đầm núi thuyền lớn voi rừng.
Mặc dù những tin tức về Đổng Trác mang cho Hoàng Hùng cảm giác không khác Lưu Bị là bao, thậm chí chính thế giới ý chí cũng bước trên lằn ranh phạm luật để thừa nhận chung chung,
Thế nhưng Hoàng Hùng thật sự không hề cảm thấy Đổng Trác sẽ là một mối nguy, thậm chí cảm thấy Đổng Trác so Lưu Bị còn kém.
Nếu có người biết được điều này chắc sẽ choáng, Tiết Chế lừng lẫy một phương, võ quan đỉnh cấp của triều đình, sau lưng có 2 châu ủng hộ, vậy mà trong mắt Hoàng Hùng lại bị xem nhẹ hơn một tên giang hồ không chức tước, không xuất thân, chỉ có chút tiếng thơm hèn.
Bất kể thế nào, Hoàng Hùng cũng quyết định nếu có cơ hội, nhất định phải tận mặt gặp gỡ 2 người này một lần.
Còn hiện giờ thì hắn không muốn xía vào chuyện người khác, chỉ chú tâm …
‘Hỗ trợ Lưu Hoành di dời nhân khẩu và nuôi dưỡng hàng quân’!
Nói đến việc này, Hoàng Hùng phải nói là thất thu lớn, bởi vì điều lệnh độc lập của Hoàng Phủ Tung trao cho đám ‘lang sói’ kia phá bỉnh hắn.
Thuần Vu Quỳnh còn tạm, quân lực không chỉ không tăng mà còn giảm.
Nghe nói không biết xích mích với ‘ân nhân’ Tào Tháo thế nào mà để bị Tào Tháo khích bác đến độ ngay cả hai dũng tướng là Nhan Lương, Văn Sửu cũng phải đem dâng tặng cho Viên Thiệu để làm quà dựa vào.
Có thể nói là bán nhà rồi bán luôn cả chính mình, một sự kết hợp khá hoàn mỹ của phá gia chi tử và phá thân chi tử!
Thuần Vu Đại Phu hẵn là rất vui lòng!
So với đứa ‘con nít nghịch đất chơi bùn’ như Thuần Vu Quỳnh thì đám còn lại mới không thẹn hai chữ Tây Viên, đem thiên hạ coi như khu vườn trong nhà mình, từ Tào Tháo đến 2 Viên, thi nhau bắt hàng tăng cường lực lượng tự thân, chỉ đem một số già yếu bệnh tật báo lên Hoàng Hùng cho đủ số.
Trong đó thì tên hãn quỷ Viên Thuật là hung nhất, thậm chí vì để lấp số liệu mà thẳng thừng bắt bớ dân thường, bao quát con nít, phụ nữ, lưng còng, mang thai, dùng bọn họ thay thế hàng quân rồi giao nộp cho Hoàng Hùng, tiện thể đem nam thanh niên chiêu mộ.
Hoàng Hùng cũng không biết tên này có đầu óc hay không, lúc thì thông minh, lúc thì ngu.
Người nhà của binh tốt ngươi đều nằm trong tay ta, ngươi cảm thấy bọn họ sẽ vì ai mà chiến???
Rồi thì không có dân thường làng xóm, tương lai ngươi muốn xây dựng kinh tế kiểu gì???
Muốn chơi bạo binh giống Khăn Vàng chắc???
“Quả nhiên mấy bác đánh xe nói không sai,
Ai cũng nói đừng đi vào vết xe đổ nhưng ở đoạn đường lún nghiêng gập ghềnh thì người ta cứ thế đánh vào dấu bánh xe của nhau, bất kể đứa đi trước đang nằm lăn cù mèo ở một bên.
Coi bộ phải bắt đầu chú trọng phát triển giao thông thôi!
Đường mà không thông chỉ sợ phương nam sau này toàn hãn quỷ lạng lách đánh võng, say ngựa húc cột đình lao vũng bùn!”
- Hoàng Hùng cảm xúc dâng trào nói lung tung một mình sau khi vừa mới ân cần thăm hỏi một nhóm dân thường vừa mới bị quân của Viên Thiệu áp giải tới.
Đương nhiên, tuy phần sau là nói lung tung, nhưng phần phát triễn giao thông là thật.
Nhờ sự trợ giúp của Tào và 2 Viên nên số lượng ‘hàng quân’ tăng cao đột biến so với ước tính ban đầu của Hoàng Hùng, dẫn đến Nam Dương chứa không nổi, Đông Hải Thương Minh thậm chí phải trưng dụng thương thuyền và các hiệp hội đánh xe tư nhân để gấp rút vận chuyển người xuống phía nam.
Nhu cầu phương tiện vận chuyển công cộng vô cùng bức thiết nha!