Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên

Edited by Bà Còm in truyenwiki1.com

Converted by Leo Sing in Wikidich

Đối với Tôn Niệm Hi, ngay cả khi Trần Thiện Chiêu nổi trận lôi đình vì bị tiết lộ có tình ý với mình vẫn còn tốt hơn so với một tầng ẩn tình bị phơi bày trần trụi vào lúc này. Ả không thể nào ngờ được, chuyện ả tự cho rằng mình làm vô cùng kín kẽ thế nhưng lại bị mật báo, hơn nữa còn không che giấu được chút nào dưới mắt Trần Thiện Chiêu, điều này khiến ả sợ hãi hơn so với ánh mắt hờ hững kia. Ngay lúc này, ả đã không hy vọng xa vời có thể hoàn thành nhiệm vụ trong cung giao đãi, càng không hy vọng vụ ồn ào này có thể truyền đến tai Chương Hàm làm ảnh hưởng đến thai nhi, chỉ biết cố nghĩ làm cách nào có thể tìm cho mình một con đường sống!

Vì thế, Tôn Niệm Hi rơi lệ đầy mặt, bất chấp gã đàn ông đang vặn tay mình ra sau lưng chẳng có chút tâm tư thương hương tiếc ngọc, cố gắng dập đầu vài cái rồi khàn giọng phân trần: “Thế tử gia, sự tình không phải như vậy! Số trang sức này là có người dùng danh nghĩa Thế tử gia đưa cho nô tỳ; bởi vì từ khi nô tỳ vào phủ luôn được Thế tử gia chiếu ứng, cho nên khi đó nô tỳ không nghĩ nhiều mà cứ thế thu nhận. Mấy ngày qua nô tỳ biết tin người nhà đang bị túng quẫn, nô tỳ mới muốn đi cầm số trang sức này để lấy tiền giúp người nhà trong lúc nguy cấp. . .”


Vào lúc này, đừng nói Vương Lăng từ nhỏ đã thông minh, cho dù chỉ là người bình thường cũng đã nhìn ra chuyện giữa Trần Thiện Chiêu và Tôn Niệm Hi như thế nào. Dùng câu "Lang vô tình nhưng thiếp cố ý" vẫn là nhẹ, đơn giản chính là con tiện tì không biết liêm sỉ này đang tính toán mồi chài Trần Thiện Chiêu, hơn nữa tám chín phần mười còn muốn gây hại đến đứa bé sắp ra đời của Chương Hàm!

Vương Lăng với bản tính kiêu ngạo trời sinh hận nhất loại người như vậy, hiện giờ  nghe được câu xảo biện để lấp liếm tội lỗi thì càng nổi giận. Trong khoảng thời gian ngắn lửa giận bùng lên ngất trời, Vương Lăng chộp lấy chung trà trên bàn vung tay ném thẳng về phía cái miệng đang lải nhải kia.

“Lời nói lươn lẹo!”

Bốp -- --

Cô nàng ôm hận ra tay nên lực đạo còn mạnh hơn so với cái tát lúc nãy. Chung trà kia nện thật mạnh trên phần mặt mới ăn tát của Tôn Niệm Hi rồi rơi xuống đất bể nát. Tôn Niệm Hi ăn đau rên lên, khóe miệng chảy máu, run run rẩy rẩy một hồi. Không biết ả ta đã cắn phải đầu lưỡi hay bị dọa sợ mà một câu cũng không thốt nên lời.


Đối mặt với tình huống như vậy, Trần Thiện Chiêu tán thưởng liếc Vương Lăng, trong ánh mắt toát ra một tia ý cười, sau đó mới thong thả lên án ả kia: “Ngươi thật biết cách bài bố lý do. Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ nói bị người ép bức, hoặc có người dùng tánh mạng cả nhà ngươi để áp chế, sai khiến ngươi dùng số trang sức này để ăn vạ trên người Thế tử ta đây. Không ngờ ngươi thật sự thông minh, tính toán để ta náo động một hồi long trời lở đất trong phủ để truy tìm ra kẻ có lẽ đưa đồ cho ngươi? Không hổ là người tri thư đạt lý hiếu học không biết mỏi mệt, ngay cả bài bố lý do cũng xảo diệu hơn so với người khác!”

Nếu nói chung trà Vương Lăng vừa ném ra khiến ả đau tím mặt, nhưng lời nói của Trần Thiện Chiêu ngay lúc này lại giống như đại chuỳ hung hăng nện từng chút từng chút trong tim Tôn Niệm Hi. Sắc mặt ả lập tức trắng hơn vài phần so với trước đó, Trần Thiện Chiêu ôn hòa trong trí nhớ đã trở nên mơ hồ. Thực mau, ả rốt cuộc đã ý thức được tình cảnh của mình hiện giờ, dùng sức giãy giụa vài cái lê đầu gối ra phía trước mấy bước, lúc này mới đánh cược hết thảy mở miệng kêu to: “Thế tử gia, nô tỳ biết ngài và Thế tử phi phu thê tình thâm nên chưa từng tồn tại ý tưởng không an phận! Nếu không, một đêm kia nô tỳ thay ngài sắp xếp kệ sách, khi ngài mơ màng thiếp đi đã gọi tên nô tỳ, nếu nô tỳ thiệt tình có điều mơ ước, sớm tại lúc đó đã bắt lấy cơ hội. . .”


Trần Thiện Chiêu nhướng mày: “Ngươi nói ta kêu tên ngươi trong mộng ?”

Thấy Trần Thiện Chiêu sững sờ, sắc mặt cũng trở nên vạn phần vi diệu, mặc dù  biết một khi chiêu này đã lấy ra thì đó là thời điểm sinh tử tồn vong quan trọng nhất, Tôn Niệm Hi bất chấp tất cả thiểu não nói: “Thế tử gia, chẳng lẽ ngài quên rồi sao, khi đó ngài đã kêu tên Hi nhi. . . Không chỉ nô tỳ nghe được mà cả Phúc Huy cũng nghe!”

Bởi vì người trong đại sảnh chưa ai hạ thấp giọng nên toàn bộ đối đáp đều truyền ra ngoài, từ thân vệ đến bà tử đều nghe rành mạch. Ngay lúc đầu mấy bà tử đã suy đoán Thế tử gia và Tôn Niệm Hi kia có gì đó thật không minh bạch, nhưng nghe Trần Thiện Chiêu từng bước ép sát lại khiến bọn họ hồ đồ. Cuối cùng nghe Tôn Niệm Hi một mực chắc chắn, nói là Trần Thiện Chiêu ngủ mơ còn gọi tên ả, đại đa số người bên ngoài đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, ngay cả Chương Thịnh lúc đầu khịt mũi coi thường cũng hơi biến sắc.
-- -- Ngoại trừ là ngôi sao đặt trong lòng lúc nào cũng tưởng nhớ, nếu không ai sẽ gọi tên người khác khi ngủ mơ?

Trong phòng Vương Lăng cũng nghĩ như thế. Cho dù hiện giờ Tôn Niệm Hi đã bị phá tướng, nhưng bộ dáng nhu nhược đáng thương trước kia đúng là thứ mà đại đa số đàn ông yêu nhất. Nếu Trần Thiện Chiêu thật sự chăm sóc ả ta nhiều mặt, không chừng bởi vậy mà sinh tình, bằng không tiện tì này đâu chắc chắn đến nỗi lôi cả Phúc Huy ra làm chứng? Nói chung đàn ông không phải ai cũng giống như phụ thân, sau khi mẫu thân qua đời thì tâm như nước lặng, ngay cả Trần Thiện Duệ nổi tiếng phong lưu trong quân không phải nàng không biết, chẳng qua nếu gả cho chàng thì không thể cứ nhìn chuyện quá khứ, đơn giản coi như không biết mà thôi!

Trần Thiện Chiêu đối mặt với chỉ trích như vậy lại rất có hứng thú nhìn chằm chằm Tôn Niệm Hi một hồi lâu, cuối cùng hắng giọng rồi lên tiếng: “Ta còn tưởng ngươi muốn nói đến chuyện gì, hóa ra là trong lúc vô tình nghe được như thế. Buồn cười thật, trên đời này chỉ một mình ngươi là Hi nhi hay sao?”
“Nhưng trong vương phủ tên người mang âm tự này cũng chỉ có một mình nô tỳ!”

“Hiện tại trong vương phủ không có, đâu có nghĩa tương lai cũng không có! Đó là tên đứa bé chưa xuất thế của bổn Thế tử, không phải là chữ 'Hi' vui vẻ khi kiếm được lợi của ngươi, mà là chữ 'Hi' của mặt trời ban mai, chữ 'Hi' của ánh nắng bình minh! Ai cũng biết bổn Thế tử nóng lòng ngóng trông đứa nhỏ này thế nào, ngủ mơ kêu vài tiếng thì có gì kỳ quái? Không ngờ khiến ngươi tự mình đa tình!”

Cọng rơm cứu mạng cuối cùng đã bị Trần Thiện Chiêu thản nhiên lấy mất, Tôn Niệm Hi vừa xấu hổ lại vừa tức giận, càng không cam lòng càng không thể lùi bước, chỉ phải cứng cổ cãi: “Thế tử gia, hiện giờ chuyện đã đi đến tình trạng này, nô tỳ đành nhận đánh nhận phạt, nhưng ngài cũng phải đối diện với lương tâm chính mình!”
“Ngươi còn chưa từ bỏ ý định?” Sắc mặt Trần Thiện Chiêu bỗng nhiên thâm trầm, cao giọng hô: “Chương Thịnh!”

Chương Thịnh đứng hầu ngoài cửa dựng tai nghe ngóng động tĩnh bên trong. Đột nhiên nghe tên mình được kêu lên, hắn giật nảy mình cuống quít bước nhanh vào phòng khom lưng hành lễ: “Thế tử gia có gì phân phó?”

“Đi đến thư phòng của ta, tìm một hộp gấm ở ô vuông thứ ba trên kệ sách phía sau án thư đem ra đây! Ta vô cùng yêu thích chữ 'Hi' kia nên đã sớm đi cầu Hoàng gia gia, bất luận nam nữ xin được dùng chữ 'Hi' làm đại danh, thỉnh ngự bút ban tự! Không ngờ hiện giờ đại danh này lại đưa tới những đồn đãi vớ vẩn như vậy. Hãy treo bức tranh chữ ngay trong Bạch Hổ đường để mọi người trong phủ từ trên xuống dưới đều được chiêm ngưỡng thật kỹ càng, tránh lại có kẻ tự mình đa tình nhảy nhót ra!”
Thời khắc này, nếu Tôn Niệm Hi vẫn chưa biết đại thế đã mất, vậy thì ả ta không phải chậm hiểu mà là ngu xuẩn. Sở dĩ ả có thể khổ sở chống đỡ lâu như vậy là vì trong lòng ả tốt xấu gì cũng còn tồn tại vài phần niệm tưởng, cho rằng Trần Thiện Chiêu chỉ vì cố kỵ Chương Hàm mang thai tằng tôn đầu tiên của Hoàng đế nên không thể để Chương Hàm bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, không ngờ từ đầu tới đuôi đều triệt để chỉ là ả si tâm vọng tưởng. Trong lúc nhất thời, ả rốt cuộc không thừa nhận nổi đả kích như vậy, cả người tê liệt rũ rượi ngã xuống đất, không còn thiết gì nữa.

Chương Thịnh chẳng thèm để ý đến con ả đang lâm vào tuyệt vọng kia, vừa nghe chữ "Hi" này hóa ra là tên ngoại tôn tương lai của Chương gia, hơn nữa còn được Trần Thiện Chiêu đi thỉnh Hoàng đế ban cho Ngự bút, hắn tức khắc cao hứng phấn chấn, thầm than muội phu này tuy nhiều mưu ma chước quỷ nhưng đến thời điểm mấu chốt lại là người đáng tin cậy nhất. Hắn hành lễ xong lập tức xoay người bước nhanh rời phòng.
Đối mặt với chuyển biến bất ngờ như vậy, Vương Lăng nắm chặt tay vịn, cầm lòng không đặng quan sát Trần Thiện Chiêu. Mọi người đều nói Triệu Vương Thế tử là con mọt sách không để ý đến chuyện phàm nhân thế tục. Nhưng hôm nay xem ra, sự toàn tâm toàn ý của vị Thế tử gia này thật hiếm khó được!

Trần Thiện Chiêu nhìn Tôn Niệm Hi nằm liệt dưới đất như một đống bùn, thở phào nhẹ nhõm rồi quay sang Vương Lăng nói: “Tứ đệ muội, sự tình đã tra ra manh mối, đệ muội cứ xem thế nào mà xử trí đi. Nếu cần tống cổ thì cứ tự nhiên, dù sao cũng do mắt ta bị mù cho nên coi trọng sự hiểu biết của ả ta mà đối đãi có chút thiên vị, không ngờ đã khiến ả tự mình đa tình! Mong Tứ đệ muội chịu khó giúp cho, ta về viện xem Thế tử phi!”

Thấy Trần Thiện Chiêu gật nhẹ một cái liền xoay người ra khỏi đại sảnh, thân vệ kia cũng buông ra không vặn tay Tôn Niệm Hi nữa lập tức đi theo ra ngoài. Vương Lăng nhìn con ả si ngốc nằm dưới đất, hít một hơi thật sâu rồi cao giọng ra lệnh: “Võ mụ mụ, đi chuẩn bị xe ngựa, ta muốn vào cung!”
Nếu lôi ả Tôn Niệm Hi si tâm vọng tưởng này ra đánh chết cố nhiên thống khoái, nhưng nàng đã đánh chết một đứa rồi, dư lại một đứa thì cứ ném đến Đông Cung cho rảnh nợ! Về phần những trang sức kia, nàng sẽ mang đến Trường Ninh Cung chỗ Cố Thục Phi, để vị nương nương quyền nhiếp lục cung nhìn xem Đông Cung đã làm ra chút chuyện tốt gì! Mời vào ɯattραd thăm nhà bαcοm2.

Phần tiếp theo của chương này sẽ được đăng nối tiếp tại đây vào ngày mai

Nhấn Mở Bình Luận