Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên

237: PHƯỢNG HOÀNG TRONG LỬA (1)


Đi một chuyến đến phủ Triệu Vương là Hạ Thủ Nghĩa đã biết mình khó có thể đứng ngoài cuộc. Cho nên sau khi thăm hỏi phủ Triệu Vương, ông lập tức vào cung từ cửa Trường An hữu. Biết các đại thần và Thái Tử vẫn còn chờ tại Văn Hoa Điện, ông phải mau chóng chạy đến ngay. Mặc dù trên đường ông vẫn luôn do dự không biết có nên thuật lại nguyên văn cuộc nói chuyện với Triệu Vương Thế tử phi, thế nhưng khi vừa bước vào điện, rốt cuộc ông đã hạ quyết tâm.

Dù sao chỉ nhìn thái độ của hai thiếu phu nhân của phủ Triệu Vương liền biết việc này tất nhiên khó xử lý cho êm đẹp, thôi thì đơn giản cứ bóc trần tất cả trước mặt mọi người. Hiện giờ thế cục rắc rối phức tạp, cùng lắm thì ông từ quan về quê là xong!

Thấy Hạ Thủ Nghĩa quay về một mình, Thái Tử và các đại lão thần liền biết chuyến đi của vị Lại Bộ Thượng thư không thuận buồm xuôi gió. Khi Hạ Thủ Nghĩa thuật lại toàn bộ cuộc đối thoại với Chương Hàm, trong đại điện lập tức lặng ngắt như tờ, còn Thái Tử giận đến mức đau tim, siết chặt nắm tay, móng tay bén nhọn đâm vào lòng bàn tay đau đớn. Hắn liếc một vòng các quần thần đứng xung quanh điện, thấy không một người nào dám cùng mình đối diện, mấy kẻ tâm phúc thì hoàn toàn cứng họng, không có bất kỳ điều trần hay kiến nghị gì, tức khắc càng thêm bực bội.





238. THIÊN HẠ CHẤN ĐỘNG - QUYỂN NĂM. VUI MỪNG TRƯỚC ĐIỆN 


Vào buổi tối hai mươi mốt tháng giêng, trận cháy lớn ở phủ Triệu Vương chẳng những gây chấn động toàn bộ kinh thành mà còn gây chấn động cả thiên hạ.

Suốt một đêm, tiếng vó ngựa phi nước đại vang dội khắp phố phường không biết đã đánh thức bao nhiêu giấc mộng đẹp, cũng không biết khiến bao nhiêu phủ đệ của các quan to hiển quý tăng cường phòng thủ. Sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, vô số truyền đơn tung bay khắp mọi ngõ ngách của kinh thành như tuyết rơi, đặc biệt là phố Trường Thi với Quốc Tử Giám, phố Tam Sơn phố Kỳ Vọng phố Đại Trung là những khu thương nghiệp sầm uất thịnh vượng nhất. Chỉ trong khoảnh khắc, mọi người đều biết đêm qua Cấm vệ mạnh mẽ bao vây tấn công với ý định xâm nhập phủ Triệu Vương, kết quả người trong vương phủ bị ép buộc không còn cách nào khác, đành phải đốt quách toàn bộ vương phủ cho xong, sau đó xung phong liều chết tháo chạy.

Hoàng đế không thể cai quản đã mấy tháng, lâm triều đương nhiên được miễn, nhưng không ít quan viên ngồi ngựa xe cỗ kiệu tiến vào nha môn, trong tay áo đều cất giữ một tờ truyền đơn. Mọi người âm thầm thổn thức phủ Triệu Vương trong một đêm hóa thành bãi đất trống đồng thời càng nhiều người không khỏi cảm thấy kinh hãi cách làm quyết liệt của phủ Triệu Vương. Nhưng trong mắt các đại lão thần, vài vị quý nhân của phủ Triệu Vương hiện giờ đang ở phương nào mới là mấu chốt quan trọng nhất!

Các tờ truyền đơn kia dĩ nhiên cũng xuất hiện không ít trên bàn làm việc của Thái Tử ở Đông Cung, chỉ là hầu hết đều bị Thái Tử vò nát xé vụn vứt dưới đất. Hôm qua khi biết được phủ Triệu Vương bốc cháy, Thái Tử vô cùng kinh hãi đích thân bước lên lầu Tây Hoa môn quan sát, tận mắt nhìn ánh lửa hừng hực gần như nhuộm đỏ cả một khoảnh trời phía Tây. Loại ăn miếng trả miếng cứng rắn như vậy khiến hắn hoàn toàn không thể đoán trước. Trong suy nghĩ của hắn, thân vệ phủ Triệu Vương chỉ có một vài trăm, hành tung của huynh đệ Trần Thiện Chiêu Trần Thiện Duệ tạm thời không bàn tới, Thế tử phi Chương Hàm và Uyển Bình Quận Vương phi Vương Lăng đều là phụ nữ, đối mặt với biến đổi lớn mà có thể bảo vệ cho vương phủ cũng đã thực khó lường, thế nhưng hai người họ lại dám phóng hỏa để đối kháng!

Mặc dù đã hạ lệnh mọi người đi dẹp sạch truyền đơn khắp nơi và dán bố cáo chiêu an, nhưng dự tính ban đầu của Thái Tử muốn chụp một chiếc mũ khổng lồ lên nhà Triệu Vương sau khi thu hoạch chút chứng cớ vào tối qua, thậm chí còn lôi ra vụ trước đây Hoàng đế xử trí Trần Thiện Thông làm ví dụ để tước đoạt tông tịch của huynh đệ Trần Thiện Chiêu Trần Thiện Duệ, bàn tính như ý đã bị thất bại.

Rốt cuộc, mớ truyền đơn kia không biết do ai soạn thảo nội dung, than thở khóc lóc trần thuật Hoàng đế sủng ái phụ tử Trần Thiện Chiêu và Trần Hi như thế nào, Trần Thiện Chiêu muốn hầu bệnh nhưng lại bị tống cổ ra khỏi hoàng cung như thế nào, khó khăn lắm mới được phép thăm hỏi nhưng Thiên Tử miệng không thể nói tay không thể động như thế nào, thế nhưng Hoàng đế vẫn cố dùng khẩu hình cảnh báo trên dưới vương phủ phải nhanh rời kinh thành vân vân. . . Nói tóm lại, từ đầu tới cuối đều ám chỉ có người mưu đồ hãm hại phủ Triệu Vương!

"Điện hạ. . ." Biết tâm tình Thái Tử không tốt, trên dưới Đông Cung đều hầu hạ thật cẩn thận. Thái giám tiến vào bẩm báo trước tiên thận trọng kêu một tiếng thăm dò, thấy Thái Tử lạnh lùng ngẩng đầu lên, ánh mắt dày đặc tơ máu, tên thái giám mới nhỏ giọng nói: "Dựa theo chỉ thị của ngài, đã đi mời Hạ đại nhân Trương đại nhân cùng Thượng thư và Thị lang của các bộ, tuy nhiên. . ."

"Tuy nhiên cái gì?"

Thái Tử thấy tên thái giám đột nhiên ngập ngừng không nói tiếp, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần dự cảm không tốt. Quả nhiên, tên thái giám do dự hồi lâu, cuối cùng mới lắp bắp: "Hạ đại nhân và Trương đại nhân . . . mấy người họ . . . mấy người họ đều cáo bệnh chưa từng đến nhiệm sở."

Nghe xong, Thái Tử chỉ cảm thấy trong đầu đang nổ ầm ầm. Hạ Thủ Nghĩa là Lại Bộ Thượng thư, Trương Tiết là Hộ Bộ Thị lang, nhưng ai cũng biết Trương Tiết mới là người chân chính nắm giữ túi tiền của Hộ Bộ, sự vụ của mười ba ty thuộc Hộ Bộ đều không thể thiếu ông ta. Hạ Thủ Nghĩa càng không cần phải nói, tất cả sự vụ rối ren trong Lại Bộ tất nhiên chỉ có một mình ông ta thành thạo nhất. Hai người đó nếu trốn tránh không ra mặt, vậy các quan viên khác đương nhiên sẽ bắt chước theo, khi đó danh phận đại nghĩa đắc ý nhất của hắn sẽ không còn sót lại chút gì!

"Ngoài ra. . ." Mặc dù biết bẩm báo sự tình kế tiếp sẽ khiến Thái Tử càng thêm tức giận, nhưng tên thái giám vẫn phải căng da đầu mà nói: "Trong hậu cung, Thục phi nương nương Huệ phi nương nương và Kính phi nương nương đều hạ lệnh đóng cửa tam cung, nói là thân thể không khoẻ, tất cả cung vụ đều để Thái tử phi tiếp nhận. . ."

Lời này còn chưa nói xong, Thái Tử liền đập thật mạnh xuống tay vịn, sắc mặt xanh mét. Cho dù hiện giờ Hoàng đế hầu như hôn mê không tỉnh, giả sử có tỉnh cũng không làm được gì, hoàng cung đều nằm trong lòng bàn tay hắn, tin tức của ba vị Hoàng phi không thể truyền ra khỏi cửa cung; nhưng thái độ không hợp tác rõ ràng như vậy nếu lan truyền ra ngoài, thiên hạ sẽ nghĩ về hắn thế nào? Trữ quân còn chưa đăng cơ đã ép bức mẫu phi tam cung, so với lần hao tổn thanh danh trong vụ năm ngoái khi Chương Hàm sắp sinh, đây mới là sự đả kích lớn hơn rất nhiều!

"Mấy bà ấy còn nói gì?"

Thấy Thái Tử cố kiềm chế lửa giận hỏi một câu, tên thái giám tức khắc cúi đầu càng thấp hơn: "Ba vị nương nương không tuyên bố gì cả, chỉ nói từ đây về sau không gặp khách lạ."

"Ngược lại cô muốn chống mắt coi mấy bà ấy có phải không chịu gặp chính người nhà luôn chăng?" Thái Tử hít một hơi thật sâu, lạnh lùng phân phó: "Bảo Thái tử phi hạ lệnh chỉ, triệu Võ Ninh Hầu phu nhân tiến cung!"

Mặc dù thái độ Thái Tử khi nóng khi lạnh, nhưng trước đó thế cục đều ở trong tầm khống chế, Thái tử phi Phương thị dĩ nhiên thoả thuê mãn nguyện. Cho nên, dù tin tức đêm qua không tốt, nhưng đối với vụ Hoàng phi tam cung đều cáo ốm không ra, Phương thị chỉ cảm thấy các bà muốn tránh đi mũi nhọn không dám tranh chấp với mình. Nếu Thái Tử muốn mình hạ lệnh chỉ triệu kiến Võ Ninh Hầu phu nhân, Phương thị đương nhiên mừng rỡ triển lãm một chút uy thế của mình trước mặt loại huân quý lâu đời như Cố gia, lập tức phân phó người phù hợp đi làm. Tuy nhiên, lệnh chỉ vừa ra cung một canh giờ, tiến cung lại không phải Vương phu nhân mà là thái giám đi truyền chỉ, mang về tin tức càng không khiến người cao hứng.

Võ Ninh Hầu phu nhân bị bệnh! Ngay cả Cố Thái phu nhân cũng bị bệnh!

Ngày hai mươi hai tháng giêng, cơn bệnh lạ đột nhiên lây lan toàn bộ kinh thành. Không chỉ có Lại Bộ Thượng thư Hạ Thủ Nghĩa Hộ Bộ Thị lang Trương Tiết, trong cung Cố Thục Phi Huệ Phi Kính phi, cùng với Thái phu nhân và Vương phu nhân phủ Võ Ninh Hầu. . . năm phủ sáu bộ cùng Đô Sát Viện Đại Lý Tự và đủ loại nha môn, quan viên cáo bệnh không ra khỏi cửa lên tới năm mươi mấy sáu chục người. Trong số đó dĩ nhiên có người thân thiết với phủ Tần Vương và phủ Triệu Vương, nhưng cũng có những vị quan xưa nay thanh liêm chính trực, thậm chí còn có người trực tiếp dâng tấu thỉnh cầu về hưu. Trong vòng huân quý võ thần thì người cáo bệnh té gãy chân ít nhất cũng bảy tám vị. Vì thế, mấy ngày kế tiếp khi các bá tánh đầu đường cuối ngõ gặp nhau, sau khi hàn huyên thì đề tài lôi ra tán gẫu lại là một câu vô cùng quỷ dị.

"Kỳ này đến phiên đại nhân nhà ai lăn ra bệnh?"

Trong hậu viện của một quán trà trên đường An Nhân ở thành Bắc, Chương Hàm nghe Kế tẩu tử thuật lại một cách sinh động về đề tài mới mẻ cho các cuộc tán gẫu trà dư tửu hậu trong kinh thành hiện giờ, không khỏi cười nghiêng cười ngả. Vương Lăng thì chống cằm cười khẩy: "Đáng đời! Thái Tử còn tưởng rằng đây vẫn là lúc hắn vừa được sách phong Thái Tử, thanh danh trong sạch không tì vết? Chưa nói đến Thái tử phi làm chuyện ngu xuẩn đều tính trên đầu hắn, ngay cả lúc trước khi Đại tẩu lâm bồn xảy ra vụ tấn công ầm ĩ như vậy, người có tâm chẳng lẽ không biết là ai ra lệnh? Trận lửa lần này chẳng những thiêu đốt phủ Triệu Vương, mà còn hóa thành tro toàn bộ uy vọng và thanh danh sót lại của hắn!"

Kế tẩu tử đã từng là cung nữ thân tín nhất bên người Huệ phi, tính tình tự nhiên cũng giống Huệ phi -- lanh lẹ hào phóng. Buổi tối hôm đó khi Vương Lăng trèo tường xâm nhập, phản ứng đầu tiên của cô ấy là rút ra váy đao dưới gối đầu. Chờ Vương Lăng đưa ra hà bao làm bằng chứng, cô lập tức tin ngay, vội vàng khoác áo xuống giường ra ngoài mở cửa mời Chương Hàm vào. Cô ấy không màng đêm hôm khuya khoắt trời rét lạnh, vừa nấu canh gừng vừa đun nước ấm, tất bật cho đến nửa đêm. Lúc trước cô ấy ở trong cung cũng đã nhìn quen quý nhân, trước mặt Chương Hàm và Vương Lăng không hề co rúm sợ sệt. Lúc này nghe Vương Lăng nói vậy, đầu tiên là cô mỉm cười, sau đó liền nhíu mày bất an.

"Tuy nói như thế, nhưng chỉ sợ Thái tử điện hạ dưới cơn giận dữ có thể gây bất lợi cho các đại nhân đó hay không. . . Còn nữa, dù sao Huệ phi nương nương vẫn ở trong cung, nếu có gì không may. . ."

"Tẩu tử không cần lo lắng." Chương Hàm hơi mỉm cười giải thích: "Thái tử điện hạ tuy được sách phong hơn hai năm, nhưng rốt cuộc hắn không phải đích tử cũng không phải trưởng tử, thân mẫu lại chưa được sách phong Hoàng Hậu, chỉ dựa vào danh phận Đông Cung do Hoàng Thượng cấp cho, thực lực của bản thân không thể nói là rất lớn. Buổi tối hôm đó sử dụng Kim Ngô vệ đều là bộ hạ cũ của Uy Ninh Hầu, đơn giản là nhờ Cố Chấn đi theo hắn nên mới có thể vận dụng. Còn các binh mã khác cho dù hắn xếp được người vào, nhưng để hoàn toàn nắm giữ không phải một sớm một chiều là có thể xong. Rốt cuộc, Hoàng Thượng bệnh nặng không thể quản lý ngay lập tức, hắn sẽ không ngu gì động đến ba vị nương nương trong cung vì họ không phải là thân mẫu của phụ vương hay Tần Vương hay những vị phiên vương có thực lực. Huống chi, chúng ta đã rải tin khắp nơi về tình trạng của Hoàng Thượng, hắn cũng phải đề phòng Tần Vương tấn công."

"Nhưng nếu hắn thật sự khống chế được binh mã trọng yếu của kinh thành, vậy thì đừng nói ba vị nương nương trong cung, thậm chí chúng ta và các huân quý đại thần cáo ốm chỉ sợ cũng gặp nguy hiểm." Vương Lăng nói xong bèn đứng bật dậy, đề nghị với Chương Hàm: "Binh mã kinh vệ cũng có một số là bộ hạ cũ của phụ thân, nếu không để muội nghĩ cách liên lạc xem sao?"

"Tứ đệ muội thật quá nôn nóng." Chương Hàm mỉm cười đứng lên ấn Vương Lăng ngồi lại, thấy Kế tẩu tử hiểu ý lánh ra ngoài, nàng ngồi sát cạnh Vương Lăng nhỏ giọng thì thầm: "Vì sao chúng ta trốn ở nơi này? Chẳng phải vì sợ bị người tra xét những địa điểm quen thuộc của vương phủ ở kinh thành hay sao? Cha muội lui về ở ẩn nhiều năm, có lẽ bọn chúng sẽ không để ý đến thuộc hạ cũ của ông ấy nữa. Nhưng tại thời điểm quan trọng này, muội lần mò liên lạc với họ nếu lỡ bị phát hiện, chẳng những bại lộ bản thân mà còn liên lụy người khác. Hiện giờ căn cơ Thái Tử chưa ổn, hắn tạm thời sẽ không động đến những người an phận. Ngược lại những hạ nhân trước đó chúng ta bảo hãy rời phủ, nghe Kế tẩu tử nói đều bị bắt giữ, còn Thu Vận và Phi Hoa chưa biết sống chết, cũng không biết buổi tối hôm đó rốt cuộc có bao nhiêu thân vệ chạy thoát. . ."

Nhìn vẻ lo lắng sâu sắc của Chương Hàm, Vương Lăng không khỏi ngơ ngẩn. Thật lâu sau, Chương Hàm mới nhẹ nhàng lắc đầu, dường như muốn tống hết thảy lo lắng sốt ruột ra khỏi tâm trí, nói tiếp: "Hiện giờ ở tại nơi này tuy yên tĩnh an toàn, nhưng nếu chờ đến khi Thái Tử khống chế được toàn cục, toàn thành không những một bước cũng khó đi, ngay cả việc bị phát hiện cũng chỉ là vấn đề thời gian, hơn nữa sẽ liên lụy người khác."

"Đại tẩu nói đúng lắm, chúng ta lưu lại kinh thành không phải để núp ở nơi này cho an toàn." Vương Lăng nói tới đây, nhớ đến Bằng Dực quán mới ở chưa được một năm mà hiện giờ đã hóa thành đống tro tàn, vẻ mặt lộ ra một tia thù hận thật sâu: "Nếu phải giống đám chuột tìm lỗ để trốn, thật sự quá nghẹn uất!"

Chương Hàm cười cười rồi đứng lên, đi đến trước rương mây Kế tẩu tử đặc biệt thu dọn để nàng và Vương Lăng đựng đồ cá nhân, trần ngâm mở nắp ra. Thiêu hủy hậu viện phủ Triệu Vương là kế hoạch do nàng đã sớm đề cập với Vương Lăng, trước đó tuy đã đào hố chôn hết thư tịch quý giá của Trần Thiện Chiêu, những món đồ nhỏ dễ mang theo cũng dời không ít ra ngoài, nhưng những gia cụ bình phong đồ trang trí cồng kềnh bắt buộc phải đốt quách cho rồi, trong đó còn có vài trân phẩm trong cung. Tuy nhiên, có vài món đồ nàng tuyệt đối không muốn gởi lại nơi khác mà phải mang bên mình, chính là váy đao lúc trước Vương Lăng tặng nàng làm quà gặp mặt, hai bức tranh chữ do Hoàng đế ban cho nàng và Vương Lăng, đương nhiên còn có vòng ngọc Trần Thiện Chiêu tặng nàng làm tín vật đính ước ở Ngọc Hư Quan nàng luôn đeo trên tay.

Vương Lăng thấy Chương Hàm đứng lục lọi đồ trong rương mây, nhớ tới xiêm y của hai người không thể mang theo, lại không dám để Kế tẩu tử đi mua ở tiệm y phục chứ đừng nói đến đặt may. Đến cuối cùng, Kế tẩu tử lấy ra vài khúc vải màu sắc mộc mạc năm xưa Huệ phi ban thưởng, Chương Hàm cắt may suốt bốn năm ngày cuối cùng hai người mới có thể thay một thân xiêm y. Nghĩ đến ban đầu mình xung phong nhận việc hỗ trợ, nhưng rốt cuộc tài kim chỉ lại không cách gì gặp người, nàng bèn đỏ mặt, đứng lên đi đến sau lưng Chương Hàm.

"Đại tẩu tìm gì thế?" Thấy Chương Hàm cầm trong tay bức tranh chữ "Quả" do Hoàng đế ban cho, nàng không khỏi cười khổ: "Muội vốn lo lắng một đường xung phong liều chết xông ra, thứ này sẽ rơi mất rồi, không thể ngờ lại được bảo vệ qua lúc hiểm nguy. Ngẫm lại khi đó Hoàng Thượng tới thăm Thần Húc rồi ban cho chúng ta hai bức tranh chữ, có cảm tưởng như chuyện mới ngày hôm qua, không ngờ bỗng nhiên lại biến thành tình trạng này. . ."

"Ta đang cảm thán, đêm hôm đó mấy trăm người tử thương, buổi tối mỗi khi nghĩ đến đều ngủ không được. Nếu Tần phiên thật sự tạo phản rồi chư phiên hùa theo, thậm chí nếu phụ vương. . . Khi đó thiên hạ sẽ đại loạn, dân chúng khốn khổ, quang cảnh sẽ thảm đến mức nào!"

Chương Hàm nghĩ đến bài dân dao thê lương thảm đạm Thư Thất công tử hát lên khi ở trạm dịch, nếu một trăm một ngàn một vạn đứa nhỏ mất đi phụ mẫu thân nhân mà khóc than như thế, thi thể ngổn ngang khắp nơi quạ đen lượn lờ, chỉ cần tưởng tượng thảm trạng như vậy đã đủ để tâm hồn nàng khó bình an. Mặc dù nàng không cảm thấy bọn họ vì sinh tồn mà phản kháng Thái Tử ép bức có gì sai, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng có thể ngồi nhìn thiên hạ lại đại loạn sau hai mươi năm khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi lấy lại sức! Nếu như thế, làm sao nàng có thể xứng với chữ "Toàn" Hoàng đế ban cho?

Vương Lăng không ngờ Chương Hàm lại suy nghĩ sâu xa như vậy. Từ khi nàng hiểu chuyện thì phụ thân đã thoái ẩn ở nhà, nhưng dù sao cũng vẫn thừa kế danh hiệu Định Viễn Hầu. Được gia cảnh hậu đãi nên Vương Lăng chỉ một lòng một dạ đi theo phụ thân chuyên chú học tập võ nghệ quân lược, không hiểu rõ lắm cuộc sống mưu sinh vất vả của bình dân bá tánh. Cảnh tượng thiên hạ đại loạn đối với Vương Lăng mà nói là chuyện rất xa vời, dưới mắt nàng thì phụ thân và những người cùng thế hệ với ông đều nhờ loạn thế xuất anh hùng!

"Có phải Đại tẩu lo lắng quá nhiều? Nếu Thái Tử mưu toan chiếm đoạt ngự tòa, đương nhiên sẽ có người khởi nghĩa vũ trang chinh phạt. Nếu không cứ để hắn làm việc ngang ngược, bá tánh thiên hạ càng chịu thiệt hại nhiều hơn. Mà trong quân có nhiều người vừa giỏi võ nghệ vừa biết quân lược, cũng nên tranh thủ cơ hội này trổ hết tài năng. Người khác không nói, nếu cha và Đại ca tẩu có thêm quân công, nói không chừng còn có thể phong tước."

Chương Hàm tức khắc nhíu mày, nhưng biết mình và Vương Lăng xuất thân khác nhau, cách nhìn và cách nhận xét sự việc dĩ nhiên hoàn toàn khác biệt, nàng cũng không tiếp tục đề tài này. Ra chiến trường kiến công lập nghiệp để được phong hầu, đây là nguyện vọng của vô số nam tử hán, nhưng nàng càng hy vọng phụ huynh cho dù có quân lược võ nghệ cũng nên dùng đối đầu với giặc ngoại xâm, chứ không phải dùng để vung đao chém giết đồng bào. Nghĩ đến đây, nàng buông xuống bức tranh chữ trong tay rồi xuất thần nhìn về phía trước.

"Tứ đệ muội, muội xem có biện pháp gì để chúng ta lẻn vào cung hay không?"

"Cái gì?"

Vương Lăng suýt cho rằng tai mình xuất hiện ảo giác. Đến khi Chương Hàm lặp lại một lần nữa, nàng mới xác định vừa rồi không phải nghe lầm. Dù vậy, nàng vẫn hít một hơi thật sâu, sắc mặt trắng bệch nói: "Đại tẩu đừng quên, hiện giờ trong cung là thiên hạ của Thái Tử và Thái tử phi!"

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận