Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 290:

 

Cô ấy, không nhận ra anh, nhưng vì anh có thể tìm được Nám Nám nên Cố Tiểu Mạch đã bằng lòng tin tưởng.

 

Nam Thần An nhìn thấy kết quả như vậy thì ánh mắt đã dần trở nên dịu dàng, “Đúng rồi, Tiểu Mạch, anh có thể đưa em đi tìm Nám Nám, nhưng em phải uống viên thuốc này trước đã có được không?”

 

Muốn cô làm chuyện gì thì cô đều đồng ý!

 

Nam Thần An vừa lấy từ chiếc tủ bên cạnh ra một viên thuốc an thần, viên thuốc trong tay đã bị Cố Tiểu Mạch vội vàng cướp lấy và nhanh chóng bỏ vào trong miệng.

 

Nam Thần An không phải là không hiểu được sự sợ hãi ngập tràn trong ánh mắt cô, cô biết nếu bản thân mình có một chút do dự nào thì Nám Nám sẽ gặp phải nguy hiểm.

 

Cho nên Cố Tiểu Mạch đã không chút do dự mà nuốt viên thuốc xuống cổ họng, đôi mắt to tròn tràn ngập sự tổn thương, đôi mắt ướt đẫm khẽ nheo lại, vì không có nước mà đã nuốt thẳng thuốc xuống cổ họng như vậy khiến cho cảm giác đắng đã ngập tràn cả khoang miệng.

 

“Tôi uống rồi, có thể cho tôi đi gặp Nám Nám chưa?” Cố Tiểu Mạch không biết nên để tay ở đâu, đôi môi thì khẽ run rẩy hỏi một cách thăm dò.

 

Ánh mắt của Nam Thần An càng tối sầm hơn, những đường gân xanh trên trán cũng nhẹ nhàng hiện rõ, công hiệu của thuốc rất nhanh, chỉ một lúc sau thì Cố Tiểu Mạch đã bình tĩnh trở lại.

 

Anh kéo tay của Cố Tiểu Mạch đi đến bên cạnh gường, với lấy hộp thuốc, bông băng, nước khử trùng ở phía bên cạnh, nhẹ nhàng kéo Cố Tiểu Bạch lại và khử trùng những vết thương cho cô từng chút một.

 

Cố Tiểu Mạch giống như khúc gỗ ngồi ở cạnh giường, cơ thể gầy gò giống như chỉ còn lại bộ xương mảnh mai, cơ thể của cô khẽ run lên, đôi mắt nhìn về phía trước không chút chuyển động.

 

“Tiểu Mạch, khi rút mảnh vỡ ra thì có thể sẽ đau một chút, đau thì nói anh nghe nhé!”

 

Cô không có phản ứng, tùy ý đế Nam Thần An nhẹ nhành cầm cây kẹp rút mảnh vỡ đang cắm vào lòng bàn tay cô, cả quá trình Cố Tiểu Mạch còn không chớp mắt đến một cái, khi Nam Thần An có chút nghi hoặc nhìn qua thì đã cảm thấy kinh hãi vô cùng.

 

Cô ấy đâu thể không cảm thấy đau chứ, chỉ là cô ấy đã tự mình nhịn đau mà thôi!

 

Cô không kêu đau, cũng không phản kháng mà chỉ âm thầm dày vò bản thân, kiên quyết cắn chặt môi, cắn đến khi môi trắng bệch, vết thương không ngừng bị rách ra.

 

Trái tim của Nam Thần An không thể kiềm chế mà hẫng lại một nhịp, Tiểu Bạch, rốt cuộc là tại sao mà em phải dày dò bản thân mình như vậy?

 

Anh không thể kìm lòng mà thương xót cô, bất chợt đánh rơi miếng bông trong tay, kéo Cố Tiểu Mạch vào trong lòng và ôm thật chặt, “Tiểu Mạch, đừng sợ nhé, anh sẽ đưa em đi tìm Nám Nám, sẽ sớm tốt hơn thôi, có được không?”

 

Anh thật sự là không thể kiềm nén khi nhìn thấy dáng vẻ buồn bã của Cố Tiểu Mạch, gác xép trên tầng ba trưng bày những tấm ảnh chụp lại mấy năm du học tại Anh Quốc, đương nhiên đại đa số trong đó đều là tấm ảnh chụp hung của hai mẹ con Cố Tiểu Bạch và Nám Nám, anh đã thu thập lại toàn bộ.

 

Nơi đó là hồi ức tươi đẹp nhất của anh.

 

Nam Thần An nắm tay Cố Tiểu Mạch, đi đến căn gác xép, giơ tay bật đèn, những đồ vật bên trong chưa từng được thay đổi.

 

Cố Tiểu Mạch đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, những thứ rơi vào tầm mắt cô đều là những bức ảnh của Nám Nám, đôi mắt của cô bé long lanh, hồn nhiên, không chút buồn phiền mà cười thật lớn.

 

Cũng trong khoảnh khắc này Nam Thần An gần như có thể cảm nhận được cơ thể của Cố Tiểu Mạch đang ở ngay bên cạnh anh run rẩy từng chút từng chút một.

 

Anh không kiềm chế được mà nắm chặt tay cô, dịu dàng đưa cô đi về phía trước, hồi tưởng từng chút từng chút những điều tốt đẹp năm đó, anh lặng thinh không nói về chuyện đã phát sinh ở Kinh Đô.

 

Không khí yên lặng vô cùng, chỉ còn vang lại giọng nói dịu dàng của Nam Thần An.

 

“Em xem, đây là bức ảnh mà chúng ta đã chụp tại con mắt của London, lúc đó Nám Nám chưa được hai tuổi, còn người chụp bức hình này là anh.” Đây cùng là lần đầu tiên Nam Thần An được tham gia vào cuộc sống của Cố Tiểu Mạch và Nám Nám, tạo thành kỷ niệm có ý nghĩ to lớn.

 

Cô khẽ chớp mắt, cặp lông mi dày khẽ rung, đôi môi vô thức gọi, “Nám Nám, Nám Nám…”

 

“Đúng rồi, Nám Nám của em hiện tại vẫn rất ổn, cô bé rất nhanh sẽ quay về thôi, cho nên nếu em không muốn cho con bé nhìn thấy mẹ của mình bị bệnh, thì Tiểu Mạch của anh có phải nên sớm khỏi bệnh không?”

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận