Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vô Ái Thừa Hoan - Lục Thừa Vũ

Lúc biết được ba bị bệnh ung thư gan, cậu còn vương một tia ảo tưởng rằng – nếu kích thước của khối u không lớn thì làm phẫu thuật nội soi là xong.

Nhưng tình huống dễ gì được như vậy.

Sau khi mẹ Thẩm Mặc gửi cho cậu ảnh chụp CT, cậu chôn chân tại chỗ sửng sốt một hồi. Có thể nói là chỉ nhỉnh hơn một chút so với bệnh nhân đã di căn đến đến các bộ phận khác trong cơ thể mà thôi, ít ra chỉ mới di căn khắp gan, nhưng cho dù vậy thì tình trạng cũng cấp bách không thể chờ được nữa.

Cần phải cấy ghép gan.

Trình độ y học ở thành phố F đương nhiên không bằng ở thành phố A, cậu nhanh chóng chuyển ông về bệnh viện nơi mình làm việc dưới sự giúp đỡ của chủ nhiệm. Cần phải xếp hàng chờ, nhưng cũng không đến nỗi khan hiếm, huống chi cậu cũng là bác sĩ của bệnh viện nên được ưu tiên thêm chút.

Có điều còn một vấn đề duy nhất, đó chính là tiền.

Nếu ba năm trước ba cậu không vướng phải vụ thiếu nợ đánh bạc kia, thì bây giờ chắc sẽ không thành vấn đề gì – chỉ cần liên hệ với bác sĩ chuyên môn giỏi, chuẩn bị sẵn gan để ghép là có thể đẩy vào phòng phẫu thuật ngay lập tức, sau đó còn phải theo dõi điều trị. Nhưng sự việc đã xảy ra không thể thay đổi được, ba mẹ cậu chỉ là giáo viên dạy ở quận nhỏ mà thôi, tiền tích góp mỗi năm đều mang hết đi trả nợ, bây giờ cùng lắm chỉ còn dư lại mấy vạn. Mà bản thân Thẩm Mặc cũng chỉ moi ra được chừng bảy tám vạn để dành trong hai năm nay.

Căn bản là không đủ.

Cậu không ngờ mình phải đi tìm Lục Thừa Vũ một lần nữa nhanh đến vậy.

Thẩm Mặc biết mình nực cười bao nhiêu, hơn mười ngày trước còn hùng hồn tuyên bố sẽ trả lại tiền cho người ta, vậy mà giờ lại phải quay sang hắn vay tiền. Nghĩ lại thì lời Lục Thừa Vũ nói cũng chẳng sai, quan hệ giữa bọn họ đúng thật chỉ là bao dưỡng thôi, là cậu quá ngu xuẩn, vẫn luôn không tự nhận ra.

Thẩm Mặc vừa cười khổ vừa đưa tay ấn chuông cửa.

Cậu nghĩ Lục Thừa Vũ chắc là có ở nhà, dù gì hôm nay cũng là cuối tuần, mà người đàn ông kia thì không có thói quen đi chơi đây đó nhiều. Sau khi chuông cửa vang lên, cậu liền nghe thấy tiếng dép kéo lê lạch bạch trên sàn nhà, Thẩm Mặc còn chưa kịp nghe ra là ai thì cửa đã mở ra.

“Xin chào, xin hỏi có chuyện gì vậy?”

Một gương mặt trẻ măng dễ thương ló ra sau cánh cửa, hình như y vừa thức dậy, tóc tai có hơi bù xú, nút áo trên cổ cũng cài lệch. Xác nhận Thẩm Mặc không phải người xấu xong, y mới hé cửa ra thêm một chút, bấy giờ lộ ra cái bụng phình to.

Thẩm Mặc cứng ngắc người tại chỗ.

Là…phụ nữ có thai?

“Ây…anh gõ cửa nhầm à…” mắt Lục An chớp chớp, nghiêng đầu nhìn anh chàng đẹp trai trước mặt, “Không có gì thì tôi đóng cửa nha…”

Thẩm Mặc mím môi.

“Xin cho hỏi…Lục Thừa Vũ có nhà không?” Cậu khàn giọng mở lời, miễn cưỡng cười khách sao một cái, “Tôi tìm anh ấy…có chút việc.”

“Hả? Tìm anh Thừa Vũ ấy hả?” Lục An lại lắc đầu, “Anh Thừa Vũ hôm nay ra ngoài từ sớm rồi, nói là trong công ty có chuyện…Nhưng mà chắc là sẽ về sớm ăn cơm ấy, hay là anh vào ngồi chờ lát được không?”

Dứt lời, y mở toang cửa ra.

Thẩm Mặc không biết mình đáp một chữ “Được” kia như thế nào nữa.

Rõ ràng là nơi quen thuộc đến vậy, hiện giờ cậu lại được đón vào như khách qua đường. Đôi dép đã từng là một tay cậu sắp xếp vào kệ giày giờ lại bị người khác cầm ra để trước mặt mình, cậu còn phải lịch sự cười một cái, rồi còn nói một tiếng cảm ơn.

Căn phòng lúc đầu ngăn nắp gọn gàng giờ bừa bộn hết cả -- quần áo máng lung tung trên lưng ghế, mặt bàn còn tồn một mớ chén đũa chưa rửa. Chậu phong lan cậu từng tỉ mỉ chăm sóc trông như lâu lắm chưa được tưới nước, xám xịt ũ rũ trong góc.

Lục An định để cậu ngồi trên sô pha, nhưng trên ấy bị chất một đống chăn lẫn quần áo, y vội vàng gom hết đồ linh tinh đẩy qua một bên, lau một chỗ cho sạch sẽ. Y có chút ngại ngùng, vừa gãi đầu vừa cười với Thẩm Mặc, sau đó lại chạy lạch bạch xuống nhà bếp rót một ly nước.

“Chiều nay người giúp việc mới đến lận…cho nên trong nhà hơi bừa bộn chút, anh đừng để ý nha…” giọng nói mềm mại kia thật sự là khiến người ta không thể nào ghét nổi, y lại nheo mắt cười cười, đoạn lấy một lọ bánh quy từ trong ngăn tủ ra.

“Anh muốn ăn không?”

Thẩm Mặc nhìn cái lọ bánh quy mà chính tay cậu bỏ vào tủ lạnh kia, đầu cứng đờ lắc lắc.

“Tôi không đói….”

“Vậy thôi.” Lục An hơi nản lòng, y bị đè nén lâu lắm rồi, giờ gặp được người phải nói nhiều một chút mới chịu nổi. Nhưng nói gì thì nói, y đâu quen Thẩm Mặc, vì thế ngồi suy nghĩ chốc lát, muốn tìm đề tài nói về Lục Thừa Vũ.

“Anh là bạn của anh Thừa Vũ hả?”

“….Ừm, cũng coi như…là vậy.” Thẩm Mặc cụp mắt xuống, cố gắng điều chỉnh hơi thở sao cho mình bình tĩnh lại chút. Nhưng đầu óc thật sự rất hỗn loạn, cậu chỉ cảm thấy toàn bộ mọi thứ trong phòng đều cực kỳ chói mắt, chói đến mức làm cậu dường như thở không ra hơi.

Thì ra…Lục Thừa Vũ tuyệt tình như vậy sao…

Cậu chỉ mới đi khỏi đây hơn mười ngày, thế mà đã rước một cô có bầu về rồi… cho nên …cho nên hắn mới khó chịu khi bị kêu ra mắt gia đình…

Móng tay không biết đã ghim sâu vào da lòng bàn tay từ lúc nào, nhưng cậu lại không thấy đau, chỉ là chết lặng nhìn ly nước trước mặt. Lục An chưa nhận sự khác thường của cậu, trông vẫn là dáng vẻ phấn khởi đó, “Oa, anh Thừa Vũ vậy mà có bạn luôn! Tôi còn tưởng ảnh là cái kiểu suốt đời chả có nổi một móng bạn đâu. Hai người làm sao mà quen biết nhau vậy? Tôi thấy mỗi ngày anh Thừa Vũ đều lạnh như băng ấy, chỉ có lúc ở nhà mới cười một cái thôi…”

“Bạn bè bình thường mà thôi….” Ánh mắt Thẩm Mặc dời đến chỗ phồng lên trên bụng Lục An, thậm chí không nhích khóe môi lên nổi, “Chỉ là…tình cờ quen biết thôi.”

“Ồ.” Lục An bưng ly nước hớp một ngụm, y không hỏi Thẩm Mặc tìm Lục Thừa Vũ có chuyện gì, mà tìm đề tài nói tiếp, “À đúng rồi, anh có gọi điện cho anh Thừa Vũ chưa? Nếu chưa thì để tôi gọi hối anh ấy về cho, lỡ như trưa nay ảnh không về ăn cơm cũng nên.”

Y lại nở nụ cười tươi rói, sau khi thấy Thẩm Mặc gật đầu rồi mới nhanh chân đi lấy điện thoại gọi cho Lục Thừa Vũ. Thẩm Mặc nhỏ giọng nói cảm ơn, lòng cũng dần xoắn lại.

Lục Thừa Vũ biết mình lại tới tìm hắn…thì sẽ phản ứng thế nào nhỉ?

Cậu không biết.

Cậu chỉ có thể ngồi im không nhúc nhích giống như tù nhận chờ bị xét xử mà thôi.

Điện thoại nhanh chóng nối máy, cho dù không mở loa ngoài thì Thẩm Mặc vẫn nghe được âm thanh của Lục Thừa Vũ ở đầu bên kia.

“A lô, Tiểu An, có chuyện gì vậy?”

Xưng hô thân mật giữa bọn họ tựa như là chuyện bình thường, Lục An nhẹ nhàng gọi một tiếng anh Thừa Vũ, sau đó nhìn Thẩm Mặc, “Anh, trưa nay anh có về ăn cơm không?”

Người đàn ông kia suy tư trong chốc lát, “Ở công ty còn chút việc, chắc là không kịp rồi… Nếu em đói thì để anh kêu nhà hàng đưa cơm sớm chút…?”

“Em không có đói bụng, chả là hôm nay có người tới kiếm anh thôi.” Lục An cắt ngang lời hắn nói, mày cong cong cười với Thẩm Mặc, “Hình như là có việc ấy, nên em gọi hỏi anh xem sao.”

Hơi thở Lục Thừa Vũ trong chớp mắt hỗn loạn, hắn gần như mở miệng ngay lập tức, ““Ai cơ? Ai tới kiếm anh?”

Lục An vừa định trả lời lại, bỗng ngớ người, “Ấy, em còn chưa hỏi tên nữa…Anh tên gì vậy?” Y đưa tay chọt chọt đối phương, chờ khi Thẩm Mặc vừa nói tên mình xong liền thuật lại cho Lục Thừa Vũ : “Thẩm Mặc, anh ấy nói ảnh tên Thẩm Mặc.”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc.

“Anh về ngay…Em để cậu ấy ngồi chờ anh chút.” Giọng nói Lục Thừa Vũ có hơi gấp gáp, “Bảo cậu ấy ngồi đó trước đi…anh về ngay đây.”

“À, vâng.” Lục An cúp máy, nghiêng đầu nhìn Thẩm Mặc, “Anh Thừa Vũ nói anh ấy sẽ về ngay lập tức, anh cứ ngồi chờ xíu nha.”

Thẩm Mặc khẽ thở ra, quay đầu cười nhìn y.

Có lẽ do khi quay đầu lộ ra vành tai bị tóc che khuất, Lục An chớp mắt rồi bỗng cong môi, có chút hưng phấn “A” một tiếng. Thẩm Mặc chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã thấy đối phương cũng vén tóc bên tai của mình lên.

“Anh giống tôi ghê này…Ở đây đều có một cái nốt ruôi nhỏ nè!”

Thẩm Mặc tức thì sững sờ.

Lục An hãy còn hào hứng nói tiếp, y nhéo vành tai phải của mình, rồi chỉ tai phải của cậu, “Trùng hợp thật nha…Cả kích thước cũng giống như đúc luôn…Lần đầu tiên tôi thấy có người có nốt ruồi ở chỗ này y chang tôi đó. Chúng ta chắc chắn là có duyên rồi…Tôi nghe mẹ nói người có nốt ruồi ở đây là có phúc lắm ý, còn dì thì nói nốt ruồi này là số phú quý…”

Y thật sự rất kích động, gần như là lôi kéo Thẩm Mặc lại định moi hết mấy chuyện liên quan đến nốt ruồi trên lỗ tai ra kể hết một lần, có điều y chưa bao giờ để ý đến sắc mặt của Thẩm Mặc đã dần trở nên cứng đờ, cuối cùng còn như sắp khóc tới nơi.

Thẩm Mặc không bao giờ tưởng tượng được, chân tướng hóa ra là như thế này.

Cậu còn nhớ rất rõ, trong lần đầu tiên của cậu và Lúc Thừa Vũ, người kia mút lấy vành tai phải của cậu mãi chẳng chịu buông ra, nói là thích nhất cục thịt mềm mềm này. Từ đó rồi sau ba năm, nơi đây dường như trở thành tình thú giữa bọn cậu, cậu chưa bao giờ nghĩ sâu quá rằng tại sao đối phương chỉ yêu thích mỗi cái nốt ruồi đó, để rồi hôm nay đáp lại trần trụi hiện ra trước mắt cậu.

Thì ra…cậu chỉ là thế thân.

Một thế thân tình cờ có nốt ruồi giống y bản gốc.

Lục An dần nhận ra không khí có hơi kỳ lạ, âm thanh của y từ từ nhỏ lại, cuối cùng thôi không nói nữa. Mắt y khẽ chớp, vừa định hỏi sao vậy, bỗng thấy Thẩm Mặc lại chống tay xuống sô pha toan đứng dậy.

“Tôi…tôi chợt nhớ còn có việc gấp…” Sắc mặt của cậu cực kỳ khó coi, song vẫn miễn cưỡng cười, “Cảm ơn cậu đã tiếp đãi…Hôm nay chắc phải đi rồi…”

“Ơ? Nhưng mà anh Thừa Vũ nói…”

Lục An cảm thấy mình nói sai gì rồi, nhưng đối phương không cho y cơ hội giữ người lại, “Xin lỗi…Thật sự là tôi phải đi…Có việc gấp lắm…”

Trong lời nói của Thẩm Mặc có hơi lộn xộn, cậu hối hả mang giày vào, không để cho Lục An níu kéo đã vội rời đi, chỉ còn một mình Lục An đứng cạnh cửa, hoang mang nhìn bóng lưng chao đảo của cậu.

Nửa tiếng sau, Lục Thừa Vũ về đến nhà.

Trên thân người đàn ông còn vương nhiệt độ lạnh lẽo của gió rét, hắn xách theo hai túi cơm đầy vào phòng, chưa kịp buông đồ trong tay đã tìm kiếm bóng dáng Thẩm Mặc xung quanh.

“Thẩm Mặc…Thẩm Mặc?”

“Anh, anh ấy đi rồi.” Lục An ôm cái gối nhỏ trong tay đỡ lấy túi cơm, “Oa…Đồ ăn nhiều quá vậy…”

Lục Thừa Vũ lập tức nhíu mày.

“Cậu ấy đi đâu? Không phải đã bảo cậu ấy chờ anh sao?” người đàn ông có chút nôn nóng, giọng điệu cũng bất giác lạnh lùng, “Cậu ấy với em đã nói gì ? Sao lại đi mất rồi?”

“Ơ, em không có hỏi gì…” Lục An ngẩn người, “Có điều…Em thấy anh ấy bước đi vội lắm…Hơn nữa vẻ mặt cũng không tốt lắm…”

“Trông giống như….sắp khóc vậy.”

Không hiểu sao Lục An có hơi chột dạ, giọng cũng dần nhỏ xíu lại : “Em có nói chuyện phiếm với anh ấy mấy câu…Nói về anh á. À đúng rồi…Em còn phát hiện trên lỗ tai anh ấy cũng có một nốt ruồi nữa…”

- Hết chương 5 -

Thương Tiểu An lắm. Mọi người đừng ghét bé nha >

Nhấn Mở Bình Luận