Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vô Ái Thừa Hoan - Lục Thừa Vũ

Edit – Ni Beta: Thụy



Nước mắt lăn dài trên má rồi từ từ thấm qua đôi môi, bên trong miệng cậu bây giờ cũng đã nếm được một chút vị đắng của nước mắt. Cậu lặng lẽ buông bát xuống rồi vội vàng lấy khăn tay từ trong túi ra lau nước mắt.

Đôi mắt vốn bởi vì nước đọng trước đó mà ửng đỏ nay lại bị hấp tấp chùi đi, làm cho chúng càng thêm giăng đầy tơ máu. Mặc dù trong lòng vẫn cảm thấy rất chua xót nhưng cậu vẫn cố gắng đè nén nước mắt lại.

Ấy thế nhưng thật sự không còn khẩu vị để ăn uống gì nữa.

Trong đầu lúc này ngập tràn hình ảnh Lục Thừa Vũ lúc đó, cậu không biết rốt cuộc chính mình bị làm sao. Rõ ràng cậu không thoát khỏi việc liên quan đến cái chết của cha mẹ hắn, nhưng không hiểu sao bản thân lại cảm thấy có hơi tủi thân. Cậu dĩ nhiên có thể hiểu được nỗi đau khổ của việc mất đi người thân, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm lãnh đạm của hắn, cậu lại cảm thấy đau đớn đến khó chịu.

Vậy là… Cậu vẫn bị hắn chán ghét ư?

Từ khi Lục Thừa Vũ bị bắt giam đến nay, tâm trạng cậu vẫn luôn chìm trong áp lực chán nản. Thẩm Trạch Hiên vẫn còn phải đi học, chỉ có một mình nên cậu cũng không buồn vào bếp, cậu thường chỉ ăn qua loa một chút cháo trắng và dưa cải chua, mấy tháng qua rõ ràng đã gầy đi không ít, ngay cả cằm cũng không còn tròn trịa như trước. Thói quen sinh hoạt trong sáu năm qua bỗng chốc bị phá vỡ, cậu vẫn sống một mình trong căn hộ cũ nhưng thường xuyên không thể ngủ ngon giấc. Nửa đêm trong những lúc ý thức mơ màng không tỉnh táo, cậu vẫn thường hay thức dậy tìm kiếm hắn khắp nơi, như thể Lục Thừa Vũ vẫn ở đây, chỉ là đang lén lút trốn đâu đó mà hút thuốc thôi.

Không phải cậu chưa từng tưởng tượng ra viễn cảnh lúc gặp lại hắn, thậm chí cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị hắn ghét bỏ. Mặc dù bị đối xử lạnh lùng như vậy cũng không có gì lạ, cậu vẫn có thể chịu được sự ghẻ lạnh của họ hàng nhà họ Lục, nhưng mà chỉ cần nghĩ đến việc Lục Thừa Vũ cũng có thể đối xử lạnh nhạt với cậu như vậy, gốc mũi lại không khỏi cảm thấy chua xót.

Trong miệng chậm rãi phát ra tiếng thở dài, cậu cố gắng đè lại những giọt nước mắt đang chực trào ra, cậu dùng sức mím môi, tự dối lòng bản thân vẫn ổn rồi nhấp một hớp nước, nhưng ánh mắt vẫn vô hồn nhìn chằm chằm xuống mặt bàn.

Ở nơi nào đó yên tĩnh không ai thấy, Lục Thừa Vũ lại mang nét mặt nghiêm trọng đang lắng nghe thư ký báo cáo. Lúc hắn biết được mình sắp sửa bị bắt, việc có thể làm cũng không nhiều, chỉ có thể giao phó chuyện công ty lại cho phó tổng. Hắn cũng đã sớm đoán được tình hình của công ty sẽ không được tốt trong thời gian kiện tụng nên đã cố tình dặn dò cha mẹ phải cố gắng giữ gìn sức khoẻ.

Nhưng mà, hắn không ngờ được mọi việc lại có thể sẽ trở nên tồi tệ như vậy.

Vụ kiện của hắn bị công khai trên mọi phương tiện truyền thông, cổ phiếu công ty cũng vì vậy mà bị rớt giá một cách chóng mặt. Các dự án hợp tác ban đầu cũng bị dừng lại, nhân viên công ty vô cùng hoảng loạn, không ít người đã xin từ chức. Mặc dù Tụ Hằng là một công ty lớn thì cũng đã rất khó để có thể duy trì cân bằng chứ đừng nói là bị thua lỗ.

Nhưng chính cha mẹ hắn cũng xảy ra chuyện.

Tin tức trong giới thương nghiệp vốn đã được lan truyền rất nhanh chóng, thương nhân đều là những kẻ gió theo bề nào thì bẻ lái theo chiều ấy, trong kinh doanh không có khái niệm của nhân từ hay đạo đức. Tụ Hằng vốn là được một tay Lục Thừa Vũ chống đỡ, nay hắn bị bắt, cha mẹ thì lại xảy ra tai nạn, cho dù có lợi hại đến cỡ nào đi chăng nữa thì công ty một ngày không có chủ cũng khó mà trụ vững nổi.

Thế nhưng chỉ trong vòng có ba ngày mà cổ phiếu của công ty đã bị giảm xuống chỉ còn một phần mười so với trước đây. Sắc mặt hắn bây giờ vô cùng khó coi, hai hàng lông mày nhíu chặt lại. Mặc dù bị chiếc còng trên tay hạn chế cử động, nhưng hắn vẫn cố gắng xem xét dữ liệu thư ký đưa qua. Có thể nhìn thấy gương mặt của hắn đã rất mệt mỏi, sau khi đọc hơn chục trang, hắn nhắm nghiền mắt lại, thở dài thật sâu một tiếng. “Cậu đến tòa án nộp đơn xin phá sản đi.”

Hắn thật sự không còn cách nào khác nữa rồi.

Cũng chỉ có thể đưa ra quyết định như vậy, lời vừa thốt ra mà bỗng chỗ người đàn ông này lại như già đi thêm vài phần, không giống một thanh niên mới hơn ba mươi mà ngược lại hệt như một người đàn ông trung niên đang suy sụp.

Lục Thừa Vũ cũng từng tràn ngập ngạo khí, mỗi ngày đều ăn mặc âu phục thẳng tắp, đầu tóc được vuốt chải cẩn thận, chân lúc nào cũng mang giày da sáng mới bóng loáng, đi khắp nơi trong một chiếc xe đắt tiền và sang trọng. Còn bây giờ thì sao? Hai tay hắn bị còng, trên đầu đã có vài cọng tóc bạc, đôi giày trên chân mặc dù không có hao mòn gì nhưng cũng chỉ là một đôi giày thể thao bình thường mà thôi.

Trong sân vườn bỗng nhiên thổi lên một trận gió, mặc dù tiết trời đã chuyển sang mùa ấm áp nhưng không gian vẫn còn vương vấn chút khí lạnh.

Thư ký chắc có lẽ cũng cảm thấy bi ai, rồi cũng khẽ thở dài một tiếng. Hai người chỉ im lặng nghe gió lạnh thổi qua.

Cảm thấy quá mệt mỏi, Lục Thừa Vũ đưa tay lên xoa xoa chân mày. Sau khi chia tay thư ký thì lại một lần nữa trở lại linh đường. Lúc này gian phòng đã trống không, chắc là mọi người đã ra ngoài ăn trưa. Không gian yên tĩnh làm cho sự lo âu căng thẳng trong hắn cũng giảm đi phần nào, hắn lại quỳ xuống đệm bái lần nữa.

Hắn không dập đầu, chỉ im lặng quỳ tại đó.

Trong lòng vẫn rất bi thương, nhưng có lẽ vì thư ký đã đến tận đây để nói chuyện công ty với hắn cho nên bây giờ hắn thấy mình cần phải tỉnh táo lại. Hắn đứng thẳng dậy, vừa vặn có thể nhìn thấy khuôn mặt cha mẹ mình trong quan tài. Đối với người bình thường, đối diện với khuôn mặt người chết là một chuyện có lẽ rất đáng sợ, nhưng hắn lại không cảm thấy vậy một chút nào, ngược lại, hắn cảm giác giống như cha mẹ vẫn còn sống, giọng khàn khàn thì thào:

“Cha, mẹ. Công ty phá sản rồi.”

“Con… Không còn gì cả.”

Trong quá khứ, hắn có sự nghiệp, cha mẹ, có gia đình, vì vậy hắn có thể tuỳ tiện làm bất cứ điều gì hắn muốn, nhưng bây giờ hắn như đã mất đi tất cả.

Công ty phá sản, cha mẹ đều qua đời, bản thân thì đang mang tù tội.

Hắn thật sự đã không còn gì nữa.

Mặc dù đang cảm nhận sâu sắc nỗi đau đớn lúc này, nhưng Lục Thừa Vũ chỉ nhận thấy tim mình lạnh đi, cũng không cảm thấy bất kì cảm xúc dao động kịch liệt nào. Hắn tiếp nhận mọi thứ như chấp nhận số phận của mình không một chút oán hận hay tức giận. Hắn chỉ lặng lẽ quỳ xuống, chăm chú nhìn cha mẹ mình trong quan tài.

“Con nên làm gì bây giờ…”

“Con nên làm gì với em ấy bây giờ…”

Hiện tại không cần nghĩ nhiều về tương lai phía trước của bản thân mình làm gì, đơn giản chỉ là trở lại trại giam tiếp tục thụ án mà thôi. Hắn đã từng cố gắng nỗ lực để có thể giảm án, nhưng bây giờ, một chút động lực cho hy vọng kia cũng không còn nữa.

Hắn không còn nhìn thấy được tương lai mai sau của mình sẽ như thế nào nữa.

Nhưng hắn vẫn còn rất yêu Thẩm Mặc. Cho dù bản thân mất đi tất cả nhưng vẫn không kiềm chế được mà lo lắng cho cậu. Trước khi cha mẹ xảy ra chuyện, hắn còn yên tâm mà chịu đựng, còn chờ mong được gặp lại cậu sau khi ra tù.

Nhưng hiện tại, hắn đâu còn tư cách gì để yêu cầu như vậy chứ?

Hắn thậm chí còn không thể làm những điều cơ bản của một người chồng nên làm. Có lẽ đây chính là báo ứng, một sự báo ứng sau sáu năm.

Cuối cùng hắn cũng đã nhận được quả báo của mình.

Mí mắt chậm rãi rũ xuống, hắn đã lớn tuổi rồi, khó tránh khỏi cũng sẽ sinh ra vài nếp nhăn. Lục Thừa Vũ lại khàn khàn thở dài một tiếng, chậm rãi lắc đầu.

Hắn thật là không đủ tư cách nữa.

Đầu gối vì quỳ lâu mà đã bắt đầu tê liệt, ý thức cũng có phần mơ màng. Lúc hắn nghe được tiếng động có người đi vào, động tác quay đầu có chút gượng gạo. Nhưng khi nhìn rõ hình dáng của người đang đi tới, hô hấp của hắn trở nên trì trệ, sau đó nhanh chóng bản thân hít một hơi thật sâu.

Thẩm Mặc đứng ở cửa linh đường, một tay đỡ lấy vách tường, từ phía xa xa nhìn hắn.

Giọng của cậu khàn khàn, thậm chí còn có chút nức nở, lẩm bẩm gọi tên Lục Thừa Vũ, không kìm chế được lại bước thêm vài bước về phía trước. Thật ra cậu muốn tiến tới cùng quỳ xuống chuộc tội với hắn nhưng người đàn ông ấy lại từ đệm quỳ đứng lên trước, xong rồi một lần nữa quay đầu nhìn về phía cha mẹ mình.

“Lục Thừa Vũ…” Cánh môi nhẹ nhàng run rẩy, rõ ràng Thẩm Mặc trong mắt đã có tia nước, cậu thẫn thờ đi đến bên cạnh hắn. Tay cậu khẽ nâng lên một chút, thậm chí như muốn chạm vào tay áo đối phương, nhưng lại như hoảng sợ, chỉ đành rụt rè dừng lại khi chỉ còn cách tay hắn chừng một centimet.

“Xin lỗi… Thật sự rất xin lỗi…” Trong hốc mắt cậu đã chan chứa nước mắt nhưng vẫn cố nhẫn nhịn đè xuống. “Là lỗi của em… Nếu như không phải em hại anh vào tù, chú và dì sẽ không gặp phải chuyện như thế này…”

Trong linh đường lúc này rất yên tĩnh, không có một ai khác ngoài hai người bọn họ, cậu cuối cùng không thể tiếp tục đè nén được nữa, tâm trạng trở nên xúc động nghẹn ngào hơn bao giờ hết. Nếu là trước kia, Lục Thừa Vũ nhất định sẽ ôm cậu vào lòng, hung hăng dùng môi ngăn chặn những tiếng khóc kia của cậu. Nhưng lúc này đây, hắn chỉ lặng lẽ đứng yên ở đó, hai tay nắm chặt không quay đầu lại.

“Xin lỗi… Em thật sự, thật sự xin lỗi…”

Thẩm Mặc vốn đã lâu không được nghỉ ngơi, cảm xúc lại dâng trào lần nữa, sắc mặt càng lúc càng tái đi không ít. Cuối cùng cậu nhẹ nhàng vươn tay ra nắm lấy tay người đàn ông trước mặt, nhìn hắn như cầu xin, không ngừng lẩm bẩm: “Em xin lỗi.” Đầu óc cậu bây giờ trống rỗng, không nghĩ được nên nói câu gì khác ngoài những từ này. Cậu ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Lục Thừa Vũ, người nãy giờ vẫn một mực đưa lưng về phía mình, nước mắt tích tụ từ nãy giờ trong hốc mắt cứ vậy mà rơi xuống.

Trái ngược với Thẩm Mặc, Lục Thừa Vũ lại im lặng rất lâu.

“Anh không trách em, em không cần phải tự trách.” Hắn chậm rãi mở miệng, giọng nói lại có chút xa cách, cũng không còn dịu dàng như trước, “Trạch Hiên cũng là con trai của anh, đều là chuyện anh nên làm cho con… Không thể trách em được.”

Rõ ràng đây là một lời an ủi, nhưng lại khiến Thẩm Mặc càng thêm bất an.

“Huống hồ chi lúc trước là tự anh yêu cầu, tự anh hứa hẹn…” Lục Thừa Vũ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nắm tay phía dưới lại siết chặt thêm một chút, như thể hắn đang kìm chế điều gì đó, người khẽ run rẩy. Hắn lại hít sâu một hơi, mạnh mẽ duy trì giọng điệu lạnh lùng, tiếp tục nói: “Anh đã hứa với em trong vòng mười năm sẽ tìm ra được một trái tim thích hợp, bây giờ anh đã tìm thấy nó rồi.”

“Thẩm Mặc, em cũng đã đồng ý cùng anh sống như vợ chồng…”

Có lẽ lại nghĩ về khoảng thời gian vừa ấm áp vừa hạnh phúc đó, hắn lại hít sâu một hơi, hai mắt chầm chậm nhắm lại. Trên tay hắn vẫn còn còng tay, nên cũng không thể nào chuyển động linh hoạt như trước, chỉ có thể từ từ nhấc tay lên, di chuyển về phía khác. Hắn vốn là muốn để cho Thẩm Mặc buông tay ra, mặc dù sức lực không lớn lắm, nhưng cũng đủ để nói rõ ý tứ của mình.

Thẩm Mặc cứng đờ, bàn tay nắm lấy cánh tay đối phương vẫn giữ nguyên tại chỗ, thậm chí còn đang duy trì cùng một tư thế lúc trước.

“Lục… Thừa… Vũ…”

Cả người run lên vì sợ hãi, cậu không ngừng lắc đầu, như thể đang cầu xin đối phương đừng tiếp tục nói nữa. Còn người đàn ông đang duy trì tư thế quay lưng về phía cậu vốn không muốn dừng mà ngược lại như là đã thật sự chán ghét cậu rồi, tiếng thở dài lại bật ra một lần nữa.

“Hiệp ước của chúng ta chấm dứt ở đây đi, em được tự do, Thẩm Mặc.”

– Hết chương 75 –
Nhấn Mở Bình Luận