Cánh cửa phòng mở ra, Tô Ỷ Lan đi vào.
Trên tay bà là một bát cháo nóng, đang bốc nghi ngút khói.
Nằm trên giường, Hạ Giao Giao mệt mỏi đến mắt cũng mở không ra.
Cô rất buồn ngủ, dạo gần đây ngày nào cô cũng buồn ngủ như vậy.
"Giao Giao, hãy mau ăn cháo đi, con khiến ta thật sự lo lắng quá."
Tô Ỷ Lan ngồi bên cạnh, bà đưa mắt nhìn cô, khuôn mặt lộ vẻ quan tâm rõ rệt.
Hạ Giao Giao lắc đầu, gương mặt đã quay về hướng khác, cô biết cô đang bị gì, chỉ là cô lại không thể nói ra.
Bất giác sống mũi cô cay xoè, cảm giác tủi thân cùng xấu hổ.
Đêm đó cô đã nảy sinh quan hệ với người đàn ông kia, cái người luôn có thái độ khinh thường và chán ghét cô.
Anh ta không muốn kết hôn với cô, chỉ là đêm đó do tình thế ép buộc, bọn họ mới nảy sinh quan hệ.
"Mẹ để đó đi, một lúc nữa con sẽ ăn ạ."
Vừa nói cô vừa rơi nước mắt, Tô Ỷ Lan nhìn thấy, thật sự rất đau lòng.
"Giao Giao, con làm sao vậy? Có phải đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Nghe mẹ mình hỏi vậy, cô lại lắc đầu lần nữa, khẽ nhắm mắt cho qua chuyện.
"Không có gì, mẹ đừng lo..."
Nói xong, giống như cô đã chìm vào giấc ngủ. Lúc này Tô Ỷ Lan đành bất lực đặt bát cháo vẫn còn bốc khói lên chiếc bàn bên cạnh, bà khẽ lắc đầu sau đó liền nhẹ nhàng rời đi.
Tiếng cánh cửa bị đóng lại, cô mờ mịt mở mắt, bên ngoài là ánh nắng của buổi đầu chiều, rọi vào trong phòng, có chút chói chang...
...
Ký ức ùa về trong mơ...
Hạ Giao Giao cố gắng mở cửa phòng, loạng choạng bước đi vào thang máy.
Rất may lúc trước khi học cấp trung cô từng nghiên cứu vài khoá võ thuật, hiện tại lại có cơ hội dùng đến.
Người đàn ông lúc nãy đưa cô vào phòng, hắn ta đã bị cô dùng chân đá vào hạ bộ, xem ra tình thế bây giờ là thời điểm tốt nhất để cô thoát thân.
Cô đi xuống đại sảnh, ý thức cô dần rơi vào mơ hồ.
Những người xung quanh nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngại, có người còn tốt bụng đi đến đỡ lấy cô.
Hạ Giao Giao phủi phủi tay, bước chân cô loạng choạng đi ra cửa chính, đứng bên lề đường cô cố gắng bắt một chiếc taxi.
Khi đã ngồi vào xe, cô liền nghiêng đầu hít vào một hơi nặng nhọc.
Người cô nóng quá, nóng không chịu nỗi.
Người tài xế xoay đầu hỏi cô muốn đi đâu, cô lờ mờ nói ra mấy chữ, cũng không nhớ bản thân đã nói gì.
Chiếc taxi dừng lại trước một toà nhà lớn, lúc nãy vì quá vội vàng cô đã bỏ lại túi xách cùng điện thoại ở căn phòng kia.
Cô muốn gọi cho người đàn ông đó, cô muốn hắn xuất hiện trước mắt cô.
Lục Nhất Phàm rất nhanh đã đi vào thang máy, từ tầng cao nhất của Lục thị, hắn nhanh chóng nhấn nút đi xuống tầng trung tâm.
Cửa chính Lục thị mở ra, đúng là có một chiếc taxi đang đậu ở đó.
Rất may trong ký ức mơ màng của cô còn nhớ số điện thoại của hắn, khi người tài xế gọi tới, cô còn sợ hắn không nhấc máy.
Lục Nhất Phàm nhanh chóng bế cô ra khỏi xe, cơ thể cô lúc này đã mềm nhũn không còn chút sức lực nào.
Hai tay cô khó khăn lắm mới có thể ôm lấy được cổ hắn, khẽ ngước mặt nhìn, cô liền thở phào một hơi.
Lục Nhất Phàm bế cô đi vào thang máy, nhấn nút lên tầng cao nhất, cũng là căn phòng dành riêng cho hắn nghỉ ngơi.
Hắn đặt cô nằm ở trên giường, cơ thể cô mồ hôi ướt đẫm, dính vào mấy sợi tóc trước khuôn mặt, nhìn qua quyến rũ vô cùng.
Hạ Giao Giao lúc này không biết bản thân mình đang ở đâu, chỉ thấy người đàn ông trước mặt đang nhìn chằm chằm lấy cô.
Miệng lưỡi cô bấy giờ khô khốc, giống như cần có thứ gì đó mềm mềm mát lạnh chạm vào.
Bất giác cô khẽ dùng đầu lưỡi liếm liếm đôi môi đỏ mọng, mơ màng lắc lắc đầu tránh đi ánh mắt kia.
"Nóng... nóng quá, có thể hạ nhiệt độ xuống một chút nữa hay không?"
Lục Nhất Phàm đứng dậy, hắn đi đi lại lại trong phòng.
Lúc nãy người tài xế kia gọi cho hắn, làm hắn còn tưởng cô gái này vì uống quá nhiều mà mất đi lý trí đến đây tìm hắn.
Lại không ngờ cô vậy mà lại bị người khác bỏ thuốc, bộ dạng còn quyến rũ như vậy.
Thấy hắn giống như không để ý đến lời nói của mình, trong lòng cô bỗng có chút tủi thân. Cô là bị người con gái trong lòng hắn tính kế đấy, hắn vậy mà không cảm thấy có lỗi chút nào hay sao.
Một tay cô cố gắng chống đỡ thân thể đang nặng trĩu của mình ngồi dậy, hơi thở nặng nề nhìn hắn.
Lục Nhất Phàm xoay đầu, gấp gáp hỏi cô.
"Định làm gì?"
Giọng hắn vẫn lạnh nhạt như lần đầu bọn họ gặp nhau, bỗng nhiên khoé mắt cô xay xoè, loạng choạng bước xuống giường, nhắm thẳng căn phòng gần đó mà đi.
Lục Nhất Phàm vội vã giữ tay cô lại, cô liền vùng vằng, muốn tránh khỏi sự kìm kẹp của hắn.
"Buông tôi ra, anh cứ mặc tôi."
Nói xong cả người cô đã ngã vào cánh cửa, thân thể bị va chạm khá mạnh, khiến cô nhíu mày, tay phải cầm lấy nắm cửa mở ra.
Bên trong tiếng nước chảy nhanh chóng vang lên, Lục Nhất Phàm ngồi ở trên giường, hơi khom người, hai cánh tay đặt trên đầu gối, hắn đang suy nghĩ.
Có lẽ hắn đã đoán được chuyện này là do ai làm, cô gái này tức giận với hắn như vậy cũng đúng.
Một lúc, tiếng nước bên trong đã dừng hẳn nhưng cô gái đó vẫn chưa có ra ngoài.
Hắn có chút lo lắng đi lại, bên trong không khoá, hắn liền đẩy cửa đi vào.
Trước mắt hắn là một cô gái quần áo và đầu tóc rũ rượi, có lẽ vì tức giận hắn không để ý đến lời cô, cho nên cô đã làm vậy.
Hắn đi đến bên cạnh, cô liền xua tay đẩy hắn ra, mơ hồ trách móc hắn.
"Anh tránh ra, đừng chạm vào tôi... Tôi là bị Đường Nhã Tâm của anh hãm hại thành ra thế này, anh đã vừa lòng chưa hả?"
Cô vừa nói vừa khóc vừa đánh lên người hắn, tạo ra âm thanh bình bịch dịu dàng.
Một chút sức lực còn sót lại của cô sao đủ khiến hắn bị thương, lúc này đột nhiên hắn lại cảm thấy đau lòng.
"Đừng đánh nữa, không sợ đau tay hay sao?"
Cô ngước mặt nhìn hắn, thấy hắn cũng đang cúi đầu nhìn mình, ánh mắt còn nóng rực như vậy, đột nhiên miệng lưỡi của cô càng trở nên khô khốc hơn nữa.
Nhưng cô cố nhịn xuống, dù thế nào cô cũng không thể hạ mình cầu xin hắn ban bố cho cô một cái ôm siết chặt được.
Cô liền cúi đầu, vội vã nuốt nước bọt một cái.
"Anh đi ra ngoài đi, đừng quan tâm đến tôi, tôi đến tìm anh chỉ là không thể nghĩ đến ai khác, biết vậy tôi đã... tôi đã..."
Lục Nhất Phàm đột nhiên ôm cô vào lòng, khiến nửa gương mặt của cô chạm vào lồng ngực hắn, trái tim hắn đang đập vô cùng mãnh liệt.
"Đã thế nào? Đi tìm Đường Thừa Triết sao?"
Hạ Giao Giao bị hắn ôm vào lòng, còn siết chặt đến mức khiến cô không thở nổi.
Hai tay cô cũng đặt lên người hắn, vô thức cọ cọ gương mặt vào lồng ngực hắn.
"Không có, tôi chỉ muốn đến gặp anh, tôi... tôi rất khó chịu."
Đó là sự thật, hiện tại người cô vô cùng ngứa ngáy, trong cơ thể lại giống như bị hàng ngàn ngọn lửa thiêu đốt, nóng cháy rất khó chịu.
Nghe cô nói vậy, tâm tình hắn mới giảm đi một chút, lập tức đứng dậy bế cả thân thể đang ướt sủng của cô ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!