Những ngón tay của cô run run vì hành động vừa xảy ra khi nãy.
Ai kêu hắn ép buộc cô, còn mạnh bạo như vậy.
Hai mắt Hạ Giao Giao nhìn chằm chằm lấy hắn, cô không sợ hãi, hay nói đúng hơn đây là cái giá mà hắn phải trả khi đối xử với cô như vậy.
"Hạ Giao Giao, em muốn giết chồng em à?"
Hắn nghiến răng nghiến lợi hỏi cô, trong lời nói còn mang theo vẻ châm chọc.
Hạ Giao Giao lúc này cũng tức giận không kém, cô thở phì phò đáp lại hắn.
"Ai kêu anh dám làm vậy với tôi, anh là gì của tôi chứ, chẳng qua chỉ là một người đàn ông từng qua đêm với tôi mà thôi."
Cô còn nhớ rất rõ những lời hôm đó hắn nói với cô.
Cái gì thay mặt cô ta xin lỗi cô.
Phí... cô không cần.
Cái cô cần là trái tim sắt đá của hắn nhưng vốn dĩ nó đã thuộc về người khác mất rồi.
Tròng mắt của Lục Nhất Phàm bây giờ nổi đầy tơ máu, cô gái này lại dám nói ra những lời như vậy với hắn.
Xem ra hắn có vẻ đã quá nhẫn nhịn cô rồi.
Bàn tay hắn lập tức đưa lên bóp lấy cần cổ xinh đẹp của cô, lực đạo không nhỏ, khiến cô liền ho khan vài tiếng.
Cô đương nhiên giãy giụa, còn ra sức phản kháng lại hắn, tiếc rằng bọn họ không cùng đẳng cấp, nói thế nào cô cũng là người thua thiệt.
"Anh... đồ..."
"Nằm im cho tôi."
Hắn lớn tiếng nạt nộ bên tai cô, tròng mắt hắn đỏ ngầu, dường như đang rất tức giận.
Lúc này Hạ Giao Giao chợt có chút sợ hãi, cô liền im bặt, không dám nhúc nhích nữa.
Hai hàng nước mắt cô trực trào, rơi xuống ướt đẫm khuôn mặt.
Hắn ức hiếp cô, còn hung dữ như vậy.
Hắn khẽ nhíu mày, nhìn cô như vậy hắn đương nhiên không đành lòng. Lực đạo trên tay hắn cũng giảm đi mấy phần, để tránh cho cô hít thở không thông.
Hắn hơi cúi đầu, đôi môi hờ hững đặt trước cánh môi cô nhưng hắn không hôn cô mà chỉ mở miệng thì thầm.
"Em nhớ lại đi, đêm đó chính là em đã chủ động đến tìm tôi đấy."
Nghe hắn nói vậy, cô chỉ biết im lặng.
Hắn nói đúng, đêm đó chính cô đã chủ động chạy đến tìm hắn.
Nhưng sao hắn không nghĩ lại, ngoài hắn ra cô còn có thể tìm ai nữa chứ.
Bởi vì khi đó trong đầu óc cô chỉ nhớ mỗi hắn, trái tim từ khi nào cũng hướng về hắn mất rồi.
Hạ Giao Giao sục sùi khe khẽ, nằm dưới thân hắn, cô thật sự rất đáng thương.
Hắn hết cách, đành phải ngồi dậy, một tay hắn vẫn còn bịt kín miệng vết thương, không cho máu chảy ra, một tay hắn vòng ra sau, kéo cô ngồi dậy tựa vào người hắn.
Lời nói ngọt ngào của hắn chợt vang bên tai cô.
"Lấy tôi đi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em."
Nghe hắn nói vậy, cô chỉ cúi đầu.
Có lẽ mục đích của hắn tìm đến cô chỉ có vậy, trong trái tim hắn trước giờ hoàn toàn chưa từng có chỗ cho cô.
Hắn ôm cô đi ra xe, dọc đường đi ai nấy đều nhìn hắn bằng ánh mắt nghi ngại.
Máu từ trán hắn vẫn còn chảy ra, cô hơi ngẩng đầu, có lẽ khi nãy cô đã hơi mạnh tay, chẳng trách hắn lại tức giận như vậy.
Ngồi vào xe, cô chỉ hờ hững nói với hắn.
"Anh đến bệnh viện đi, không cần đưa tôi về nhà."
Cô đang lo lắng cho hắn, sự thật đã quá rõ ràng.
Cô còn sợ bản thân không kìm được, cứ thế sẽ đưa tay chạm vào vết thương của hắn.
Lục Nhất Phàm cũng không vội trả lời, hắn hơi lơ đểnh, híp mắt nhìn qua cô.
"Chẳng lẽ em không nghĩ sẽ giúp tôi băng bó hay sao?"
Cô khẽ cúi đầu, trong lòng liền trở nên khó xử. Cô khiến hắn bị thương như vậy cũng bởi vì hắn có hành động quá đáng với cô.
Thế nhưng khi nghe hắn nói vậy, cô lại không biết phải trả lời thế nào.
Lục Nhất Phàm nhìn cô một lúc, sau đó không nói thêm gì chủ động lái xe rời đi.
Nếu cô đã là của hắn, có phải cô nên chìu lòng hắn hay không.
Chiếc xe dừng lại trước cổng nhà họ Lục, cánh cổng màu nâu nhạt, cổ kính và cao ngất ngưỡng.
Hạ Giao Giao vẻ mặt ngơ ngác, sao hắn lại đưa cô tới đây.
"Lục Nhất Phàm, anh làm vậy là có ý gì?"
Hắn không buồn đáp lại lời cô mà chỉ nhàn nhã đi xuống xe, mặc kệ vết thương trên trán vẫn còn rỉ máu.
Sau đó liền đi vòng qua bên kia mở cửa cho cô.
"Để tránh tình trạng em lại trốn tôi nữa, từ giờ em cứ ở lại đây cho đến ngày hôn lễ được cử hành."
Hạ Giao Giao nhìn hắn không chớp mắt, hắn ép cô ở cùng với hắn, chuyện này sao có thể.
"Tôi không muốn ở đây, anh mau đưa tôi về nhà, như vậy là phạm tội bắt cóc anh có biết không hả?"
Hắn đương nhiên biết điều đó nhưng hắn không quan tâm.
Nếu lần này hắn thả cô về thì không biết đến khi nào cô mới chịu gặp hắn.
Bắt cóc cô à, vậy thì cứ cho là hắn bắt cóc cô đi.
Hắn chợt nở một nụ cười khiến cô chết lặng, sau đó hắn liền khom người, chậm rãi ôm lấy cô.
"Trước sau gì nơi này cũng là nhà của em, em nên tập làm quen là vừa."
Nói xong hắn đã nhẹ nhàng bế cô trên tay, mặc kệ sự phản kháng của cô, hắn vẫn sải bước bế cô vào trong nhà.
Quản gia Trương vừa nhìn thấy trên trán hắn đang chảy máu đương nhiên vô cùng lo lắng.
Ông nhanh chóng đi lại, cẩn thận hỏi han hắn.
"Thiếu gia, đã xảy ra chuyện gì?"
Hắn bế cô đi tới cầu thang, nhìn thấy quản gia Trương đang đứng trước mặt, hắn hơi nghiêng đầu nhìn qua, chỉ bỏ lại một câu.
"Phiền quản gia Trương mang hộp dụng cụ y tế lên phòng cho tôi."
Sau đó thì liền sảy bước đi lên lầu, bỏ lại ánh mắt ngờ vực của vị quản gia đứng tuổi vẫn còn đứng đó.
Khi cánh cửa phòng bị hắn dùng chân đá ra, cô vẫn không ngừng giãy giụa nhằm muốn thoát khỏi hắn, trong miệng không ngừng mắng chửi.
"Lục Nhất Phàm, anh thả tôi ra, anh bế tôi vào đây làm gì? Tôi sẽ báo cảnh sát, tôi sẽ không để anh yên thân đâu..."
Hắn mặc kệ những lời cảnh cáo từ cô, hắn nhanh chóng bế cô đi lại chiếc giường cỡ lớn, cúi người đặt cô ngồi xuống.
Lúc này Hạ Giao Giao đã sợ đến xanh mặt, cô gấp gáp lùi về phía sau, tránh đi sự đụng chạm của hắn.
Nhưng hắn không có buông tha cho cô, hắn lập tức chồm người, bàn tay liền bắt lấy cổ chân cô kéo lại.
"Em trốn đi đâu hả?"
Giọng hắn khàn đục hỏi cô, lúc này Hạ Giao Giao mới hiểu thấu một điều.
Căn bản hắn mang cô về đây không phải là để băng bó vết thương gì hết.
Rõ ràng hắn muốn làm loại chuyện đó với cô.
Biểu tình còn đáng sợ đến mức, cho dù một lúc nữa đây cô có kêu đến rát cổ họng thì cũng không có một ai dám vào đây để cứu cô đâu.
Được một lúc...
Hạ Giao Giao bất lực, cô yên lặng nằm dưới thân hắn, không giãy giụa nữa.
Mặc kệ hắn đang hôn khắp gương mặt cô, giống như một tên biến thái, trong miệng còn không ngừng thì thầm dụ dỗ cô.
"Giao Giao, em ngoan ngoãn một chút, vết thương trên trán của anh rất đau đấy, cả cái nơi cứng rắn giữa hai chân anh nữa, đều là do em gây ra... không phải em nên bù đắp cho anh nhiều một chút hay sao?"
Vừa nói hai tay hắn đã luồn vào trong chiếc váy của cô, sờ soạng không chừa chỗ nào.
Cô nhớ đêm hôm ấy hắn không phải như vậy, chẳng lẽ kể từ khi cô tránh mặt hắn, bản tính hắn đã thay đổi rồi sao.
Từ một người luôn nhìn cô bằng ánh mắt lạnh nhạt, bây giờ lại nhiệt tình như lửa, chỉ muốn thiêu đốt tâm hồn cô.
Hắn ôm cô sờ soạng rất lâu, lâu đến nổi thân thể cô đã bắt đầu khô nóng, một chút chất lỏng từ chỗ đó vừa bị chảy ra, thấm vào quần lót, cô rõ ràng đã cảm nhận được.
Đột nhiên lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa, Lục Nhất Phàm ngẩng đầu, bất mãn rời khỏi đôi môi cô.
Một đường chỉ bạc kéo dài, hắn đã hôn cô rất lâu, lâu đến mức hai cánh môi cô đã bắt đầu đau rát.
Hắn khẽ nhíu mày, xoay đầu nhìn ra phía cánh cửa.
"Chờ một chút."
Hắn lạnh nhạt nói vọng ra.
Thế nhưng trước khi rời khỏi, hắn còn không quên cúi xuống nhìn chằm chằm vào gương mặt cô, nghiêm túc dặn dò.
"Ngoan ngoãn nằm ở đây cho anh."
Hạ Giao Giao liền quay mặt đi chỗ khác, bị hắn làm tới như vậy cô lấy đâu ra sức để chạy trốn nữa chứ.
Hơn nữa căn phòng này chỉ có một cánh cửa ra vào, nếu cô muốn bỏ chạy, xem ra phải nhảy từ cửa sổ xuống rồi.
Thấy biểu tình này của cô đương nhiên hắn rất hài lòng, sau đó liền chậm rãi đứng dậy.
Mới đầu hắn còn tưởng là quản gia Trương, đến khi mở cửa hắn không khỏi nhíu mày nhìn người đang đứng đối diện.
Đường Nhã Tâm trên tay đang cầm một chiếc hộp nhỏ xinh, gương mặt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào hắn không rời.
Thấy hắn đứng đó, Đường Nhã Tâm lúc này đã không kìm được lập tức nhào vào lòng của hắn.
"Nhất Phàm, anh có nhớ em không?"
Đường Nhã Tâm mềm mại hỏi hắn.
Đã lâu như vậy bọn họ không gặp nhau, chẳng lẽ hắn không có chút nào nhớ đến cô sao.
Đường Nhã Tâm chủ động tựa vào ngực hắn, hai tay còn vòng qua ôm lấy hắn.
Có điều biểu tình của hắn thì lại vô cùng hờ hững, không được bao lâu liền đẩy thân thể mềm mại đang bám lấy hắn ra.
"Em đến đây là có chuyện gì?"
Hắn lạnh lùng hỏi Đường Nhã Tâm, biểu tình như kiểu, cô gái này đang làm phiền hắn.
Đường Nhã Tâm đương nhiên hiểu rõ thái độ này của hắn, bởi vì không lâu trước đó, hắn đã dứt khoác nói rõ ràng là không muốn có bất kỳ liên quan nào đến cô ta nữa rồi mà.
"Em... em nhớ anh, chỉ muốn đến gặp anh. Nhất Phàm, anh đừng giận em nữa có được không?"
Những lời nói kia đều lọt vào tai của Hạ Giao Giao đang nằm trên giường, cô khẽ chống tay ngồi dậy, bởi vì cách một bức tường vuông góc nên Đường Nhã Tâm hoàn toàn không thấy được cô.
Vậy là có lẽ lúc trước Đường Nhã Tâm rất thường xuyên đến đây, cho nên mới có thể tự ý ra vào căn nhà này như vậy.
Môi cô khẽ mím lại thật chặt, chưa kể có thể chiếc giường này cô ta còn không ít lần nằm qua.
Suy nghĩ đó chợt khiến cô trở nên khó chịu, Hạ Giao Giao lập tức mệt mỏi đứng dậy nhưng đôi chân vừa chạm lên sàn nhà thì đã không có chút sức lực mà ngã xuống.
"A..."
Tiếng kêu của cô ngay lập tức khiến Lục Nhất Phàm xoay người nhìn lại.
Hắn không suy nghĩ, vội vã sảy bước đi về phía cô.
Đường Nhã Tâm đương nhiên cũng vừa nghe thấy, cô ta không thể tin nổi, liền đi theo phía sau.
Đập vào mắt cô ta là một cảnh tượng khó thể tin được.
Lục Nhất Phàm nhanh chóng chạy đến đỡ lấy Hạ Giao Giao đang ngã ngồi trên sàn nhà, chiếc váy trên người Hạ Giao Giao còn đang sộc sệch, giống như vừa cùng hắn làm loại chuyện đó xong.
Hai mắt Đường Nhã Tâm mở lớn, bàn tay xinh đẹp đã nắm chặt lại, gần như nghiền nát chiếc hộp đựng bánh trong tay.
Biểu tình vô cùng tức giận.
Lúc này Lục Nhất Phàm đã nhanh chóng ôm lấy người cô nhưng khi vừa chạm tới, cô liền xua tay đẩy người hắn ra.
"Anh tránh ra, tránh ra đi... mặc kệ tôi, tôi phải rời khỏi nơi này."
Vừa nói cô vừa xua tay đẩy hắn, sau đó liền khó khăn đứng dậy nhưng hắn đâu dễ dàng để cô rời đi, hai tay hắn ôm chặt người cô lại, một cái khom người đã bế trọn cô trong vòng tay.
Lúc này hắn hơi nghiêng đầu, nói với Đường Nhã Tâm đang đứng phía sau.
"Em về đi, sau này đừng đến tìm tôi nữa."
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!