Chương 142
Lập tức nhìn thấy trên mặt mình có mấy vết ứ đỏ vì bị Tống Huyền xiết cào mà khóc thét không thôi.
Tống Vy nhanh trí bịt chặt tai mình: “Cậu làm gì thế!”
Giang Hạ tức đến nỗi hai mắt đỏ ngầu: “Con khốn đó dám cào mặt tớ thành bộ dạng này, quá tởm lợn!”
Tống Vy nghe vậy thì dở khóc dở cười: “Đáng đời, cậu mà có tư cách nói câu đấy à, cậu cũng liên tục chào hỏi mặt cô ta đấy thôi, chiến tích trên mặt cô ta cũng không ít hơn cậu là bao đâu, thôi nào, thang máy đến nơi rồi, đến phòng khám xem sao.”
“Ừm ok.” Giang Hạ gật đầu như gà mổ thóc, cất gương lại rồi đỡ cô cùng nhau ra khỏi thang máy.
Khám mặt với chân xong thì loáng cái đã đến chiều rồi.
Giang Hạ đưa Tống Vy trở lại bệnh viện, sau đó đến văn phòng làm việc.
Lưu Mộng thấy Tống Vy bị thương mà xót chảy cả nước mắt: “Tống Huyền chết tiệt kia dám hại con thành ra thế này.”
Tống Vy hé miệng cười an ủi: “Không sao đâu mẹ, mấy hôm nữa khác khỏi ấy mà.”
Bác sĩ nói chân của cô bị trật khớp nhưng không nghiêm trọng lắm, chỉ là bị dãn dây chằng một chút nên nghỉ ngơi mấy hôm là khỏi ngay.
Lưu Mộng đỡ cô từ từ ngồi xuống, hờn trách: “Bây giờ chắc mẹ không thể để bọn con lọt khỏi mí mắt mình được nữa, sẩy một cái ra là đủ chuyện ngoài ý muốn.”
Tống Vy tự thấy mình đuối lý, bèn cúi thấp đầu: “Thôi mà mẹ, đừng nhắc đến mấy cái này nữa, tình hình Tống Hải Dương hôm nay thế nào rồi ạ?”
“Tốt lắm con ạ, sáng nay còn ra ngoài đi dạo được một lúc, nãy vừa uống thuốc rồi ngủ rồi.” Lưu Mộng đưa cho cô một ly nước pha mật ong.
Tống Vy đưa tay nhận lấy rồi uống một ngụm, tầm mắt lướt qua cậu nhóc đang nằm trên giường bệnh, tràn ngập sự cưng chiều.
Lúc này, phòng bệnh chợt vang lên tiếng gõ cửa.
Lưu Mộng đứng dậy ra mở cửa, khi trở lại xuất hiện thêm một người mặc áo blouse trắng đi đằng sau, Kiều Phàm.
Kiều Phàm đang muốn lên tiếng chào hỏi Tống Vy thì chợt nhìn thấy bàn chân phải bị quấn băng chằng chịt của cô, nụ cười ấm áp trên khuôn mặt anh ta nhất thời trở nên cứng ngắc: “Vy Vy, chân của em bị làm sao thế?”
“Bong gân ấy mà.” Tống Vy cười đáp lại một cách qua quýt.
Lưu Mộng hừ một tiếng: “Còn không phải tại con bé Tống Huyền đó à, vì muốn Vy Vy rút khỏi buổi đấu thầu mà cố ý rải tinh dầu bên ngoài toilet làm hại Vy Vy bị ngã, quả đúng là đáng trách!”
“Tống Huyền…” Kiều Phàm thấp giọng thầm lặp lại cái tên này một lần nữa, sâu trong con ngươi đằng sau lớp kính đó xẹt qua một tia hàn quang, không khỏi khiến người khác rét run nhưng rất nhanh đã biến mất không thấy tăm hơi, khôi phục lại dáng vẻ ôn hòa ấm áp như bình thường: “Bác sĩ nói sao?”
“Không có gì đáng ngại, không chạy nhảy linh tinh là được.” Tống Vy sờ nhẹ vào chân mình rồi đáp.
Kiều Phàm gật đầu, đặt hoa quả mà mình mang đến xuống: “À đúng rồi Vy Vy, hôm nay tôi đến đây là có chuyện muốn bàn với em.”
“Anh cứ nói.” Tống Vy nhìn anh ta.
Kiều Phạm ngồi xuống bên cạnh cô: “Chả là thế này, một bệnh nhân của tôi ở bên nước ngoài đã hồi phục sức khỏe nên muốn tổ chức đám cưới, có mời tôi đến tham dự, khổ nỗi tôi đi một mình lại quá nhàm chán nên muốn mời em đi cùng cho vui.”
“À thế à, nhưng tình hình bây giờ của tôi anh cũng biết rồi đấy, tôi vốn dĩ…”
“Đi đi.” Lưu Mộng bưng một đĩa hoa quả đã được rửa sạch lại gần, cắt lời khước từ của Tống Vy.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!