Chương 171
Tống Vy cười, vỗ vai cô ta: “Vậy tôi đợi cô đến cướp.”
Nói xong, Tống Vy lướt qua cô ta đi về phía trước.
Sau khi đi được hai bước, lúc này nụ cười trên khuôn mặt Tống Vy mới từ từ thu lại, thay vào đó là sự buồn bã.
Bây giờ tình cảm của bản thân với Đường Hạo Tuấn biểu hiện rõ ràng như vậy sao? Cô Hill cũng có thể nhìn ra.
Vậy có phải là những người khác cũng đã phát hiện ra?
Cô Hill nhìn bóng lưng của Tống Vy, không hiểu tại sao có cảm giác nắm đấm đánh vào không khí, khiến cô ta vô cùng nhụt chí.
Cuối cùng hung hăng giậm chân, đi vào thang máy.
Trước thang máy khôi phục lại sự yên tĩnh, lúc này một bóng người từ trong góc đi ra, trên khuôn mặt tràn đầy sự hưng phấn: “Trời ơi, tôi đã nghe thấy cái gì thế này, người mà nhà thiết kế Tống yêu là Đường tổng, quá tốt rồi, sau khi Đường tổng biết được, chắc chắc sẽ rất vui?”
Nghĩ đến đây, Trình Hiệp vội vàng đi đến phòng tổng thống của khách sạn Du Luân.
Đường Hạo Tuấn đang ngồi trước bàn làm việc, xử lý email mà tập đoàn gửi đến, nghe thấy tiếng gõ cửa, lông mày hơi nhíu lại: “Vào đi.”
Trình Hiệp đẩy cửa đi vào.
Đường Hạo Tuấn liếc nhìn anh ta, nhìn thấy phong bì trong tay anh ta, đôi môi mỏng nhếch lên: “Không phải bảo cậu đưa ảnh đến cho Tống Vy sao, tại sao cậu lại trở về?”
“Đường tổng, là như thế này, lúc tôi đi đã nghe thấy được một tin tức tốt.” Trình Hiệp đặt phong bì lên bàn làm việc của Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn khẽ nhấc mí mắt lên: “Tin tức tốt gì?”
“Có liên quan đến nhà thiết kế Tống.” Trình Hiệp đẩy kính: “Tôi nghe thấy cuộc nói chuyện giữa nhà thiết kế Tống và cô Hill, cô Hill nói người mà nhà thiết kế Tống yêu không phải là bác sĩ Kiều mà là Đường tổng ngài, nhà thiết kế Tống cũng không phản bác lại.”
Nghe thấy lời này, bàn tay đang cầm chuột của Đường Hạo Tuấn đột nhiên nắm chặt lại, trong lòng lập tức dâng lên sự vui mừng, nhưng trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, không nhìn ra được rốt cuộc là vui hay không vui.
Qua một lúc, anh kéo cà vạt, lúc này mới lên tiếng: “Tôi biết rồi, cậu ra ngoài trước đi.”
“Vâng.” Trình Hiệp khẽ gật đầu, đi ra ngoài.
“Còn có thể có chuyện gì ngoại trừ Giai Nhi, khi mà tôi biết rõ ràng bên cậu là buổi tối còn vẫn đến tìm cậu sao?” Mạnh Ngọc trợn mắt.
Đường Hạo Tuấn day ấn đường: “Nói đi, Giai Nhi lại làm sao?”
“Còn không phải là chuyện giác mạc sao, hôm nay bệnh viện lại đưa đến một cặp giác mạc, nhưng cô ấy không hài lòng, thế nào cũng không muốn làm phẫu thuật, cứ như vậy, không đến mấy tháng nữa, có lẽ cô ấy sẽ không nhìn thấy được nữa.” Mạnh Ngọc đau đầu thở dài.
Đường Hạo Tuấn nghe thấy câu này, trong mắt lóe lên một tia không vui, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng: “Rốt cuộc cô ấy muốn như thế nào?”
“Tôi cũng đã hỏi cô ấy, cô ấy nói cô ấy đã nhìn trúng một cặp giác mạc.”
“Người còn sống?” Bàn tay đang cầm điện thoại của Đường Hạo Tuấn siết chặt lại, vẻ mặt trở nên u ám.
Mạnh Ngọc lắc đầu: “Cô ấy nói qua một khoảng thời gian nữa sẽ không phải nữa, chủ nhân của cặp giác mạc kia không bao lâu nữa sẽ chết.”
Hóa ra là một người sắp chết.
Vẻ mặt căng thẳng của Đường Hạo Tuấn dịu đi, bàn tay đang nắm chặt điện thoại cũng lới lỏng ra vài phần, thu lại khí thế xung quanh người hỏi: “Vậy chủ nhân của cặp giác mạc kia là ai, đã đồng ý hiến cho cô ấy rồi sao?”
“Cái này thì tôi không biết, làm thế nào Giai Nhi cũng không có ý định nói ra, vì vậy thực sự tôi hết cách rồi, chỉ có thể gọi cho cậu, nhờ cậu khuyên bảo cô ấy.” Mạnh Ngọc bất lực xòe tay ra.