CHƯƠNG 229
Kiều Phàm lắc đầu cười khổ: “Không tốt lắm, bây giờ cuối cùng tôi cũng hiểu được cảm giác trong lòng của những bệnh nhân nằm trên giường không thể động đậy là như thế nào rồi.”
Giang Hạ đặt cốc nước sang một bên: “Phàm, đừng nhúc nhích, cẩn thận vết thương.”
“Không sao đâu.” Kiều Phàm nhàn nhạt đáp cô ta một câu, thái độ đối với cô ta và thái độ đối với Tống Vy hoàn toàn là hai thái cực.
Sắc mặt Giang Hạ trở nên cứng ngắc, hai mắt ảm đạm, không nói gì nữa.
Nhìn thấy cảnh này, Tống Vy cảm thấy có chút áy náy, mấp máy môi: “Hạ à….”
“Tớ không sao, hai người nói chuyện đi, tớ ra ngoài mua vài thứ.” Nói xong, Giang Hạ cầm túi lên, cúi đầu che đi biểu cảm trên mặt, đi ngang qua Tống Vy.
Tống Vy đưa tay ra, định gọi cô lại, nhưng lại bị Kiều Phàm ngăn lại: “Vy, cứ kệ cô ấy, để cô ấy đi, cô ấy đi thì càng tốt.”
“Tại sao lại thế này, Phàm?” Sau khi Tống Vy kêu Tống Hải Dương đi sang một bên, bảo cậu bé chơi một mình, rồi nhìn Kiều Phàm một cách khó hiểu: “Tôi không hiểu, tại sao anh lại không chào đón Hạ như vậy?
Trong ba người họ, Giang Hạ và Kiều Phàm gặp nhau sớm nhất, còn sớm như thế nào thì cô không rõ.
Còn cô đã quen biết họ cách đây 5 năm, lúc đó thái độ của Phàm đối với Hạ không lạnh lùng như bây giờ, chỉ mới trở nên như thế này cách đây 3 năm, vậy 3 năm trước đã xảy ra chuyện gì?
Nghe thấy câu hỏi của Tống Vy, kính của Kiều Phàm phản chiếu ánh sáng, khiến người ta không thể nhìn thấy ánh mắt của anh ta.
Sau vài giây, anh ta khẽ mỉm cười, nụ cười có chút nhàn nhạt: “Vy, đây là ân oán giữa nhà họ Kiều và nhà họ Giang, cho nên em đừng hỏi nữa.”
Tống Vy tròn mắt ngạc nhiên.
Cô nghĩ rằng đó chỉ là vấn đề giữa anh và Hạ thôi.
Không ngờ còn liên quan đến hai gia đình nữa, đúng là cô không tiện hỏi.
Nhưng anh ta không hiểu, nếu tài xế gây tai nạn bị bắt, Đường Hạo Tuấn nhất định phải biết tai nạn xe là do anh ta sắp xếp.
Nhưng Đường Hạo Tuấn không nói cho Vy biết sự thật, rốt cuộc là tại sao? Đường Hạo Tuấn không nên nhân cơ hội này để cho Vy biết bộ mặt thật của mình mà tránh xa anh ta sao?
“Phàm, anh nghĩ gì thế?” Nhìn thấy Kiều Phàm đột nhiên thất thần, Tống Vy dùng tay vẫy vẫy trước mặt anh ta.
Đôi mắt của Kiều Phàm lập loè một cái, lại mỉm cười: “Không có gì, tôi chỉ vui mừng vì tôi vậy mà lại sống sót sau vụ tai nạn xe.”
“Anh còn nói nữa, hôm qua làm tôi sợ chết khiếp, tôi vừa quay người anh liền xảy ra tai nạn rồi.” Tống Vy hờn dỗi mà trừng anh ta một cái.
“Xin lỗi Vy, tôi cũng không biết sẽ như thế này.” Kiều Phàm thở dài.
Vẻ mặt Tống Vy dịu đi: “Người nên nói xin lỗi là tôi mới đúng, nếu như không phải anh đưa tôi về, anh sẽ không xảy ra chuyện, Phàm, anh trách tôi không?”
Kiều Phàm lắc đầu, bày tỏ mình không trách.
Nhưng trong lòng Tống Vy vẫn rất áy náy.
Im lặng một hồi, có người gõ cửa phòng bệnh, Mạnh Ngọc mang theo mấy bác sĩ đi vào, vừa nhìn thấy Tống Vy, liền kinh ngạc: “Tống Vy, cô lại tới gặp bác sĩ Kiều sao?”
“Đúng vậy.” Tống Vy ừm một tiếng, gật đầu.
Khuôn mặt đáng yêu của Mạnh Ngọc nhăn lại: “Cái này không tốt.
“Có gì không tốt?” Tống Vy chớp chớp mắt.