CHƯƠNG 67: CHÂN TƯỚNG SÁNG TỎ
Tống Huyền đứng đó một lúc, vẫn không hiểu rõ, chỉ cho rằng Tống Vy đang ra vẻ thần bí, nên cười chế giễu rồi cũng bước vào phòng hội nghị.
Cô vừa đi vào thì nhìn thấy Trình Hiệp đang đầy xe lăn đứng trong góc, trên đó còn có một người đang ngồi truyền dịch, như bị bệnh nguy kịch.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Tống Huyền ngạc nhiên đến mức suýt bật dậy khỏi ghế.
Sao Trình Hiệp lại dẫn Tô Thu tới đây?
Thấy dáng vẻ lo sợ bất an của Tống Huyền, Tống Vy cười chế giễu rồi cầm micro lên nói: “Mọi người, tôi tin chắc rằng mọi người đang rất muốn biết, tại sao lại mời phu nhân chủ tịch xí nghiệp Tống thị tới cuộc họp nội bộ tập đoàn Đường thị chúng ta đúng không?”
Mọi người đều gật đầu.
Tống Vy đi ra phía sau Tô Thu, Trình Hiệp thuận thế buông bàn tay đang đầy xe lăn ra, rồi quay về đứng sau lưng Đường Hạo Tuần.
Tống Vy biết Trình Hiệp đang giao sân nhà cho cô, nên cười cảm kích với anh, rồi đặt tay lên bả vai Tô Thu.
Tô Thu trợn tròn mắt, vội lắc vai, định hất tay cô xuống.
Nhưng tay Tống Vy vẫn không nhúc nhích, còn cố ý ấn mạnh xuống: “Giờ tôi sẽ nói cho mọi người biết nguyên do, bởi vì hôm qua chủ nhiệm Tống báo cảnh sát nói tôi đẩy bà Tống bị thương, tôi rất không phục, nên đặc biệt thỉnh cầu tổng giám đốc Đường, bảo anh ấy mời bà Tống tới trước mặt mọi người nói rõ, rốt cuộc ai đã đầy bà ta?”
Dứt lời, cô khẽ cười nhìn Tống Huyền.
Tống Huyền nhảy dựng lên ngay: “Tống Vy, ý cô là sao, cô đang nói là do tôi đẩy?”
“Đúng vậy, tôi đang nói cô đó.” Tống Vy khẽ cười đáp.
Dứt lời, mọi người đều ngạc nhiên.
Nhất thời phòng hội nghị rộng lớn bắt đầu bàn tán xôn xao.
Đường Hạo Tuấn hơi khó chịu gõ bàn: “Im lặng!”
Mọi người đều ngậm miệng lại.
Tống Huyền siết chặt nắm đấm hỏi: “Cô dựa vào cái gì mà nói là tôi?”
Tô Thu cũng gật đầu nói: “Đúng vậy, cô dựa vào cái gì mà nói là Huyền, tôi là người bị hại, chẳng lẽ tôi còn không biết ai đã đẩy tôi à?”
“Đúng đó.” Người bên bộ phận thiết kế cũng nói giúp.
Tống Vy nhún vai đáp: “Được rồi, xem ra mọi người vẫn chưa tin là chủ nhiệm Tống làm, vậy tôi cũng không phí lời nữa, mà lấy chứng cứ ra ngay.”
Chứng cứ?
Nghe thấy hai chữ này, Tống Huyền nhất thời biến sắc, cả người như ngồi trên đống lửa, bắt đầu hoảng loạn, Tô Thu cũng thề.
Tống Vy lạnh lùng liếc nhìn dáng vẻ chột dạ của hai mẹ con, rồi lấy thẻ nhớ trong túi xách ra cắm vào.
máy tính.
Cùng lúc đó, màn hình lớn sau lưng cô hiện lên một đoạn video.
Video rất dài, tầm nửa tiếng, là toàn bộ quá trình từ khi Tô Thu xuất hiện đến khi Tống Huyền rời đi, đồng thời còn có âm thanh.
Mọi người xem xong đều im lặng, một lúc sau mới lần lượt lên tiếng.
“Hóa ra nhà thiết kế Tống thật sự bị oan, hơn nữa việc quyến rũ tổng giám đốc cũng là giả, là chủ nhiệm Tống và bà Tống cưỡng ép đổ lên đầu cô ấy.”
“Đúng đó, hơn nữa mấy người có nhìn thấy không, trong đoạn video lúc nãy, vẻ mặt lúc chủ nhiệm Tống đẩy nhà thiết kế Tống làm tôi sợ chết khiếp, thật đáng sợ.”
“Tôi thấy rồi, tôi thấy rồi, tôi cũng sợ hết hồn.”
Nghe thấy những lời châm chọc bên tai, sắc mặt Tống Huyền không còn một chút máu.
Tô Thu cũng không khá hơn là bao, ngoài việc bị mắt mặt, trong lòng bà còn hơi tổn thương nữa.
Vì lúc nãy trong đoạn video, bà đã chính tai nghe thấy Huyền nói hận bà.
“Tổng giám đốc Đường, video đã chiều xong rồi, có lẽ giờ đã đến lượt anh tuyên bồ hình phạt của chủ nhiệm Tống rồi.” Tống Vy nhìn Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn ngồi ghé tổng giám đốc, mười ngón tay đan vào nhau đặt dưới cằm, không nói gì, như đang suy nghĩ, rốt cuộc nên trừng phạt Tống Huyền thế nào?
Một lúc sau, anh đứng dậy, lạnh lùng nhìn Tống Huyền: “Từ giờ trở đi, Tống Huyền sẽ bị cách chức, đồng thời rời khỏi tập đoàn Đường thị, mọi người có ý kiến gì không?”
Tất nhiên mọi người đều lắc đầu.
Tống Huyền cắn chặt môi, mặc dù trong lòng cực kỳ không cam lòng, nhưng cũng biết giờ mình không thể làm gì được, đành phải chấp nhận.
Lần này là do cô bát cần.
Không ngờ Tống Vy lại nham hiểm, lắp camera ở đó như vậy.
Nghe thầy Tống Huyền bị đuổi ra khỏi tập đoàn Đường thị, Tô Thu có chút không đành lòng: “Hạo Tuấn…”
“Bà im đi!” Đường Hạo Tuấn lạnh mặt quát: “Đây là tập đoàn Đường thị, chưa đến lượt bà lên tiếng đâu.”
Cả người Tô Thu co rúm lại, nhất thời không dám mở miệng.
Đường Hạo Tuấn nhìn Tống Vy, giọng nói hơi dịu xuống: “Em có muốn bổ sung chuyện gì nữa không?”
“Quả thật vẫn còn một chuyện nữa.” Tống Vy xoay bút máy trong tay, rồi đập xuống bàn nói: “Mọi người không tò mò về quan hệ giữa chủ nhiệm Tống và bà Tống à?”
Tống Huyền đã nhận ra điều gì đó, cả người như sư tử xù lông, mặt mày dữ tợn quát: “Tống Vy, cô dám!”
Tô Thu cũng trở nên sốt sắng, nhưng vừa sốt sắng đã ngắt xỉu.
Đường Hạo Tuấn cũng hơi ngạc nhiên, mím môi mỏng.
Chẳng lẽ cô định vạch trần quan hệ mẹ con giữa Tống Huyền và Tô Thu?
“Tôi có gì mà không dám?” Tống Vy khoanh tay trước ngực cười khẩy: “Cô sai người nói con tôi là con hoang, chẳng lẽ tôi không thể vạch trần các người? Mọi người đều biết, Tô Thu là vợ sau của chủ tịch Tống, mẹ kế chủ nhiệm Tống, nhưng trong đoạn video lúc nãy cô ta lại nói bà ta là mẹ ruột cô ta…”
Được cô nhắc nhở như vậy, mọi người mới chợt nhớ ra, quả thật trong đoạn video có đoạn này.
“Nhà thiết kế Tống, ý cô là chủ nhiệm Tống là con gái riêng của Tô Thu và Tống Huy Khanh, chứ không phải là cô cả nhà họ Tống thật sự?” Một lão cổ đông lớn tuổi bỗng đứng dậy hỏi.
“Chính xác.” Tống Vy gật đầu: “Cô cả nhà họ Tống thật sự đã sớm rời đi cùng vợ trước rồi, chủ nhiệm Tống chỉ thay thế thân phận cô ấy mà thôi, nên chủ tịch Tống mới nói với bên ngoài rằng, cô cả nhà họ Tống đã đổi tên thành Tống Huyền.”
“Tống, Vy!” Tống Huyền nhìn chằm chằm Tống Vy bằng ánh mắt đầy sát ý, như muốn xé xác cô: “Sao cô dám?”
“Sao tôi lại không dám?” Tống Vy không hề sợ hãi cười hỏi ngược lại.
Cô biết, Tống Huyền căm ghét nhát là thân phận con gái riêng này.
Giờ cô nói thân phận của Tống Huyền ra, cô ta không muốn giết cô mới lạ.
Lão cổ đông chợt nhớ ra chuyện gì đó, nhìn Đường Hạo Tuấn bằng ánh mắt sắc bén: “Hạo Tuần, tôi nhớ năm đó người ông nội cậu định hôn ước là cô cả nhà họ Tống, nếu chủ nhiệm Tống không phải, thì cô ta đâu phải vợ chưa cưới của cậu.”
Cái gì?
Mặt Tống Vy cứng đờ, không dám tin nhìn người đàn ông bên cạnh.
Cô có hôn ước với anh?
Đường Hạo Tuấn cũng không ngờ lão cỗ đông lại nói chuyện này ra, nên xoa mi tâm.
Nhưng lúc anh định mở miệng thì Tống Huyền mặt mày dữ tợn chỉ vào lão cỗ đông quát: “Lão già kia, ông ngậm miệng lại mau! Ông nói nhăng nói cuội gì đáy, tôi đã sớm là cô cả nhà họ Tống, nên người có hôn ước với Hạo Tuần là tôi, ông đừng hòng chia rẽ chúng tôi.”
Giờ cô đã mắt lý trí, chỉ biết lão cổ đông này muốn bảo Hạo Tuần hủy hôn với cô, rồi đính hôn với Tống Vy.
Đừng hòng mơ tới, dù cô chết cũng không nhường vị trí này.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!