Hạ Thanh Trì không ngờ cô vậy mà thật sự mang thai.
Kết hôn ba năm, bởi vì chán ghét nên Cố Đình Xuyên chưa bao giờ chạm qua cô, nếu không phải đêm đó anh uống say, hai người trời xui đất khiến...
Sau khi hết khiếp sợ, sau đó là cảm giác mừng như điên xông tới.
Dù Cố Đình Xuyên có ghét cô đi nữa, nhưng sẽ không không nhận máu mủ mình, có đứa bé này, quan hệ giữa bọn họ nói không chừng sẽ trở nên thân mật hơn, hiểu lầm trước kia cũng có thể dần dần cởi bỏ...
Cô yêu Cố Đình Xuyên, lần đầu tiên gặp thì đã yêu.
Dù cho ba năm này anh vẫn thờ ơ đối đãi cô như ngày đầu, chưa bao giờ đặt người vợ là cô ở trong lòng, Hạ Thanh Trì vẫn cố chấp thích anh như cũ, cố gắng chăm sóc anh.
Hạ Thanh Trì không nhịn được suy đoán biểu cảm của Cố Đình Xuyên sau khi biết mình mang thai, ảo tưởng cuộc sống tốt đẹp của hai người sau này, cô lộ ra một nụ cười dịu dàng.
Trong gương cô gái có vóc người mập mạp, khẽ cong môi cười, mỗi một vòng thịt béo tựa như cũng để lộ ra hạnh phúc.
Hạ Thanh Trì cầm que thử thai, đợi Cố Đình Xuyên tan việc về nhà, trong lòng lại vui mừng, lại có chút lo lắng.
Làm cô không ngờ tới là, Cố Đình Xuyên không phải trở về một mình, anh ôm một người phụ nữ vóc dáng rất mảnh mai, tướng mạo xinh đẹp, hai người cùng trở về nhà, trên gương mặt tinh xảo của người phụ nữ đó, tràn đầy vẻ khoe khoang kiêu căng.
Người phụ nữ tháo kính mát xuống, môi đỏ nhếch lên độ cong giễu cợt: "Chị Thanh Trì, đã lâu không gặp, vóc người của chị vẫn... đầy đặn như thế nhỉ?"
Là cô ta, em gái cùng cha khác mẹ của Hạ Thanh Trì - Hạ Lăng An!
Hạ Thanh Trì đứng lên, hình ảnh Cố Đình Xuyên và Hạ Lăng An thân mật ôm nhau, đau nhói thật sâu đôi mắt cô.
"Lăng An, cô từ nước ngoài trở lại rồi?"
"Đúng vậy, bắt đầu từ bây giờ, tất cả mọi thứ ở đây sẽ vật về nguyên chủ, bởi vì nữ chủ nhân chân chính của nó đã trở lại."
Hạ Lăng An ám chỉ nói, tựa vào trong ngực Cố Đình Xuyên, cười mặt đầy ngọt ngào.
Hạ Thanh Trì có chút luống cuống nhìn về phía Cố Đình Xuyên, người đàn ông một tay ôm eo Hạ Lăng An, bóng người cao lớn lộ rõ cô ta nhỏ bé đáng yêu đến vậy, hai người đứng chung một chỗ giống như đôi bích nhân(*), vô cùng xứng đôi.
(*) Khen người đẹp như ngọc bích.
"Đình Xuyên, cô ta nói là có ý gì..."
Trong đôi mắt lạnh lùng của Cố Đình Xuyên không có phân nửa cái bóng của Hạ Thanh Trì, tựa như cô chỉ là không khí, anh nhàn nhạt mở miệng: "Lăng An mang thai rồi, chuẩn bị tháng sau chúng tôi kết hôn."
"Hạ Thanh Trì, chúng ta ly dị đi, tôi sẽ cho cô tất cả bồi thường mà cô muốn."
Hạ Thanh Trì như bị sét đánh, que thử thai trong tay rơi 'cạch' một tiếng xuống đất, Cố Đình Xuyên nhìn thấy que thử thai kia, khẽ nhíu mày: "Cô mang thai?"
Còn không chờ Hạ Thanh Trì trả lời, anh liền không chút lưu tình nói: "Phá đi."
Hai chữ nhẹ tênh, lại làm cả người Hạ Thanh Trì run rẩy, không thể tin nhìn anh: "Tại sao?"
Cố Đình Xuyên tựa như nghe được chuyện gì buồn cười, trong ánh mắt hiện lên vẻ giễu cợt: "Tôi sẽ không để cho loại phụ nữ hèn hạ ác độc như cô trở thành mẹ của con tôi. Hạ Thanh Trì, cuộc hôn nhân của chúng ta bắt đầu thế nào, trong lòng cô biết rõ mà."
Hạ Thanh Trì che miệng, nước mắt theo khóe mắt trượt xuống.
Đúng vậy, cô đều biết, người Cố Đình Xuyên chân chính yêu là Hạ Lăng An, nếu như không phải là sự cố bất ngờ ba năm trước kia, thì cô căn bản sẽ không thay thế Hạ Lăng An gả cho anh!
Ở trong mắt Cố Đình Xuyên, cô chính là một kẻ hèn hạ ăn trộm, một người phụ nữ chẳng biết xấu hổ hãm hại em gái mình để lên chức!
Nhưng công sức ba năm này cô bỏ ra, Cố Đình Xuyên đều chưa từng đặt vào trong mắt sao?
"Cố Đình Xuyên!" Hạ Thanh Trì cho tới bây giờ chưa từng hận đến vậy, hận đến không thể cùng Cố Đình Xuyên lấy mạng đổi mạng.
Cô chỉ vào Hạ Lăng An, giọng nói bi phẫn lại tuyệt vọng: "Bất kể anh có thừa nhận hay không, em đều là người vợ anh cưới hỏi đàng hoàng, anh dựa vào cái gì mang người phụ nữ này vào nhà chúng ta khoe khoang! Hai người làm ra chuyện không biết liêm sỉ như vậy, còn bảo tôi phải ngoan ngoãn nhường ngôi cho cô ta, thật là buồn cười!"
"Muốn tôi phá thai, anh nằm mơ đi!"
Hạ Thanh Trì rốt cuộc bộc phát, ẩn nhẫn quá lâu lại làm cô ngay cả tức giận cũng tỏ ra vô lực như vậy.
Cô chỉ vào Cố Đình Xuyên, giọng run rẩy: "Nhìn thấy mặt các người làm tôi buồn nôn, cút ra khỏi nhà tôi! Cút ra ngoài!"
Cố Đình Xuyên hơi kinh ngạc, bởi vì cho tới bây giờ anh chưa từng thấy qua dáng vẻ này của Hạ Thanh Trì.
Cô mặc dù mập, nhưng tính cách dễ bảo, nếu không phải anh bị ép cưới cô, thật ra Cố Đình Xuyên cũng không ghét người phụ nữ này.
Ngoài kinh ngạc ra, nhìn thấy dáng vẻ cô nước mắt rơi như mưa, trong lòng lại có cảm giác có chút khác thường, Cố Đình Xuyên theo bản năng tiến lên một bước, níu lại cánh tay Hạ Thanh Trì, âm thanh lãnh khốc tuyệt tình: "Tỉnh lại đi, người nên cút ra khỏi cái nhà này là cô!"
Hạ Thanh Trì mới vừa cuồng loạn trong nháy mắt ngây ngẩn.
Đúng vậy, Cố Đình Xuyên không yêu cô, bất kể cô nỗ lực như thế nào, trong mắt anh chưa bao giờ có cô tồn tại, cô chỉ là một con tu hú chiếm tổ mà thôi!
Hạ Thanh Trì nhìn gương mặt điển trai của Cố Đình Xuyên, biểu cảm lạnh lùng ba năm như một ngày, rốt cuộc ngộ ra.
Người nên rời đi, đúng là cô.
Nhưng đứa bé, cô tuyệt đối sẽ không phá!
Hạ Thanh Trì liền đẩy Cố Đình Xuyên ra, không muốn nhìn anh thêm một phút giây nào, chạy khỏi nơi để cô chịu hết nhục nhã này.
"Cô..."
Cố Đình Xuyên hiếm thấy có chút kinh ngạc, anh không phải cố ý bảo Hạ Thanh Trì rời đi, huống chi cô còn đang mang thai, rời khỏi nơi này, có thể đi chỗ nào?
Hạ Lăng An tươi cười như hoa nói: "Đình Xuyên, em đi khuyên chị Thanh Trì, tất cả mọi thứ xảy ra quá đột nhiên, chị ấy có thể tạm thời không cách nào tiếp nhận được."
"Nhưng chị ấy biết chúng ta yêu nhau, nhất định sẽ hiểu cho chúng ta."
Cố Đình Xuyên chau mày, đè xuống cảm giác khác thường trong lòng kia, nói: "Em đi đi."
...
Hạ Thanh Trì chạy ra khỏi nhà họ Cố, chưa chạy được mấy bước, liền thở hồng hộc ngừng lại.
Cô đứng ở ven đường thở hổn hển, nước mắt lần nữa dâng tràn, ảo não nhìn đôi chân to của mình.
Thể chất cô bẩm sinh đã mập, từ nhỏ vì cân nặng vượt trội mà cô luôn bị chế giễu.
Cũng bởi vì tướng mạo này của mình, cô mới bị Cố Đình Xuyên chán ghét.
Cô không phải không thử giảm cân, nhưng là mỗi lần đều chấm dứt thất bại, thậm chí còn tăng trở lại nhiều hơn.
Trong hoảng hốt, sau lưng truyền tới tiếng bước chân, Hạ Thanh Trì còn tưởng rằng là Cố Đình Xuyên đuổi tới, trong lòng dâng lên ngọn lửa nho nhỏ, quay đầu lại, phát hiện hóa ra là Hạ Lăng An mặt đầy cao ngạo.
Cô ta tới làm gì, để khoe khoang sao?
Cô em kế này từ nhỏ đã ưu tú hơn cô rất nhiều, Hạ Thanh Trì sống dưới cái bóng của cô ta rồi cũng dưỡng thành tính cách hèn nhát, nhẫn nhục chịu đựng.
Trước mặt người khác Hạ Lăng An đẹp đẽ tốt bụng, sau lưng người cô ta cay nghiệt ngang ngược.
Hạ Lăng An nhìn Hạ Thanh Trì thở hổn hển, không khách khí nói: "Con mập chết bầm kia, chạy cũng chạy không được xa, thảo nào anh Đình Xuyên coi thường chị!"
Hạ Thanh Trì như nghẹn ở cổ họng.
"Cô tới làm gì?"
Hạ Lăng An lộ ra một nụ cười đắc ý: "Đương nhiên là khuyên chị và anh Đình Xuyên ly dị, chị cũng không soi gương nhìn thử mặt mình à, từ đầu đến chân có chỗ nào chị xứng với anh ấy sao?"
"Chim sẻ có thể bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng, nhưng con heo mập như chị xứng sao?"