“Ăn cơm được rồi, buổi tối tôi sẽ mời mọi người đi ăn cơm, cứ thoải mái đi.”
Hạ Thanh Trì vẫn giữ sắc mặc bình thường nói câu tiếp theo.
Nghe cô nói vậy, Đinh Linh thở phào nhẹ nhõm: "Có cần giới thiệu vài nhà hàng không? Nghe nói cô đã ở nước ngoài nên..."
"Không cần." Hạ Thanh Trì từ chối dứt khoát.
Cô sẽ thích nghi với môi trường rộng lớn ở đây và giấu kín những cảm xúc trong lòng, nhưng không có nghĩa là cô không thể hiện rõ lập trường của mình.
“Bạn của tôi đã cho tôi biết một vài nhà hàng tốt.” Cô nói thêm.
Nhìn biểu cảm giống như đi tàu lượn siêu tốc của Đinh Linh, tâm trạng cô rất vui.
Cô không còn là một cô gái nhỏ mang mặc cảm tự ti đến mức bị tàn sát vài năm trước, bây giờ ngoài việc bảo vệ bé Hạ, phần còn lại là bảo vệ chính cô.
Đinh Linh cũng không tự tìm mất mặt, sau khi nói vài câu thì u ám rời đi.
Hạ Thanh Trì bình tĩnh trở lại, tiếp tục tìm kiếm thông tin, trách nhiệm mà Cố Đình Xuyên giao phó khiến cô vò đầu bứt tai, cũng không biết đã mất bao nhiêu sợi tóc.
Chạng vạng.
Trong nhà hàng quốc tế, Hạ Thanh Trì nhìn xung quanh, ánh mắt chăm chú vào vị khách không mời mà đến.
Là một người mới trong bộ phận thiết kế, cô đã mời các đồng nghiệp của mình trong bộ phận thiết kế đi ăn tối, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng Cố Đình Xuyên sẽ nằm trong số những khách mời của cô.
"Cố tổng, không ngờ anh bận rộn vậy mà cũng nhín chút thời gian tới. Nếu anh có việc khác phải làm, anh có thể..."
Hạ Thanh Trì nhếch mép lộ ra nụ cười đặc trưng của mình.
Khi Cố Đình Xuyên đến nhà hàng, không khí khác hẳn, không khí ăn uống đáng lẽ phải thoải mái thì giờ đây lại nghiêm túc như đang họp, thêm vào đó, không gian quán rất yên tĩnh vừa khéo tạo cảm giác như một cuộc họp.
Kết hợp với nhiệm vụ mới mà Cố Đình Xuyên giao cho cô, bây giờ bất cứ ai nhìn thấy cũng cảm thấy cô đang tìm chỗ dựa.
Hạ Thanh Trì muốn nhân cơ hội này xoa dịu quan hệ với bộ phận thiết kế, rốt cuộc cô vẫn chưa tìm được trợ lý, theo tình hình hiện tại xem ra kế hoạch đó coi như uổng công.
“Tôi không có bận.” Cố Đình Xuyên nhàn nhạt đáp lại, đánh bay mọi suy nghĩ vụn vặt của cô.
Dứt lời, bầu không khí lại rơi vào cục diện bế tắc.
Nơi nào anh có mặt sẽ không có sự nhẹ nhõm.
Khi đồ ăn được dọn ra, cảm giác căng thẳng trong cuộc họp tan biến, mọi người cũng dịu lại, Hạ Thanh Trì thầm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng ngày hôm nay hầu như không suôn sẻ, nhưng cô không biết rằng mọi thứ chỉ mới bắt đầu.
Có người từ chỗ ngồi đứng dậy với ly rượu vang đỏ: "Chị Janey, hoan nghênh chị gia nhập bộ phận thiết kế, tôi mời chị một ly."
Đối phương nói xong ngửa đầu uống cạn ly rượu vang.
Hạ Thanh Trì còn chưa kịp can ngăn, cô nhìn xuống ly rượu trên tay, vẻ mặt khó xử.
Về lĩnh vực uống rượu, ngoài tâm trạng không tốt, cô sẽ uống một chút, ngày thường cô rất ít chạm vào ly rượu, bây giờ đối phương vẫn đang nhìn cô chằm chằm...
"Cảm ơn." Cô nhấp một ngụm và đặt nó xuống.
“Chị Janey, chị San San đã uống hết ly của mình rồi. Như thường lệ, chị cũng nên uống hết ly này.”
Bên cạnh có người “thân thiết” nhắc nhở một câu.
Hạ Thanh Trì không thích mời rượu, trước đây, cha cô thường về nhà trong tình trạng say xỉn vì xã giao, lần nào mẹ cô đều ở bên giường chăm sóc ông rất lâu, thế nên trong thâm tâm cô cực kỳ bài xích cách làm này. Cô đang định hỏi đối phương, vừa ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt của Cố Đình Xuyên.
Lần đầu tiên Cố Đình Xuyên nhìn thấy sự phản kháng và chùn bước trong mắt cô.
Từ lúc nhìn thấy cô, ánh mắt của người phụ nữ này luôn kiên định không sợ hãi, cô không thích uống rượu? Anh bỗng thấy thích thú.
“Rượu của người mới không thể bỏ qua.” Anh ném sang một câu.
Lời này vừa nói ra, Hạ Thanh Trì cau mày nhìn người đàn ông bên cạnh.
Cô cầm ly lên uống cạn.
Cô không quan tâm đến người khác, nhưng gã đàn ông này nói ra lời nào, cô sẽ làm cho anh xem, cô không phải là Hạ Thanh Trì không biết gì của lúc trước, bây giờ cô là Janey không có khuyết điểm.
Thấy vậy, mọi người bắt đầu tranh nhau nâng ly chúc mừng.
Hạ Thanh Trì không ngờ lại xảy ra tình huống này, sau vài ly rượu liên tiếp, cơ thể cô đã phát ra cảnh báo, vừa lúc đồng hồ báo thức vang lên vào lúc này.
Cố Đình Xuyên cách cô không xa, bằng thị lực của mình, có thể dễ dàng nhìn thấy đồng hồ báo thức trên màn hình điện thoại của cô.
Anh nhìn cô giả vờ nghe điện thoại đi ra ngoài, lúc quay lại, vẻ mặt thành khẩn: “Ở nhà tôi có chút chuyện phải đi trước, các người cứ tiếp tục.”
Vứt lại câu nói đó, cô không cho mọi người cơ hội đáp lại và vội vã rời khỏi nhà hàng.
Hạ Thanh Trì lại hít thở không khí trong lành rồi thở dài thườn thượt, cô không thể say, cô phải về chăm sóc bé Hạ, không thể để bé lo lắng cho cô.
Điều này càng làm tăng ý thức của cô, cô đứng ở ven đường đợi rất lâu, giờ cao điểm xe cộ trên đường nườm nượp không ngừng, một lúc lâu cô cũng không bắt được xe.
Một lúc lâu sau, một chiếc Maybach màu đen đậu ở ven đường, cửa sổ lăn xuống lộ ra khuôn mặt của Cố Đình Xuyên.
“Lên xe.” Cố Đình XUyên nhìn đôi má ửng hồng của cô, trầm giọng nói.
“Không cần, tôi bắt taxi được rồi.”
Hạ Thanh Trì từ chối thẳng thừng, hiện tại cô không muốn lại gần người đàn ông này, sau khi bại lộ, bé Hạ sẽ trở nên nguy hiểm, cô phải bảo vệ con gái mình.
Cố Đình Xuyên cau mày, trên mặt lộ vẻ không hài lòng.
Đây là lần thứ hai cô từ chối.
Không đợi anh mở miệng, giọng nói non nớt của bé Hạ chen vào giữa hai người, đó là nhạc chuông quen thuộc trên điện thoại di động của Hạ Thanh Trì.
"Tiểu Kỳ, bây giờ cậu và cục cưng đang ở đâu? Mình sẽ đến đón."
Hạ Thanh Trì sớm đã giao bé Hạ cho Đường Tiểu Kỳ nhờ cô chăm sóc.
Ở đầu bên kia điện thoại, Đường Tiểu Kỳ dừng lại vài giây mới sốt ruột nói: "Mình xin lỗi Thanh Trì, đạo diễn đột nhiên yêu cầu mình đến công ty để thảo luận về thời gian chỉnh sửa kịch bản nên mình đến nhà trẻ trễ một chút, kết quả…”
Nói được nửa chừng, cô không dám nói tiếp, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy.
Hạ Thanh Trì phát hiện có gì đó không ổn, cảm giác say rượu lắng xuống khiến cô tỉnh táo hơn phân nửa, cô cầm điện thoại bình tĩnh nói: "Trường học xảy ra chuyện gì? Hay là xảy ra chuyện gì với bé cưng?"
Một loạt vấn đề dồn dập nhảy ra, người ở đầu dây bên kia vô cùng bối rối, không biết bắt đầu nói từ đâu.
“Chỉ cần nói cho mình biết bé cưng đang ở đâu là được.” Hạ Thanh Trì bỏ qua các câu hỏi ở giữa và đi thẳng đến điều cô muốn biết nhất.
“Bé cưng… Cô giáo nói bé đã được đón rồi.”
Đường Tiểu Kỳ chậm rãi nói: “Cậu nhờ người khác đi đón bé sao?”
Đồng thời khi cô hỏi điều này, Đường Tiểu Kỳ cảm thấy đáy lòng rất hoang mang.
“Cậu biết mà, ngoài cậu ra mình không có bạn bè nào khác.”
Hạ Thanh Trì giật giật mí mắt, tâm bắt đầu hoảng loạn.
“Cho nên không thấy bé cưng đâu cả?” Khi cô nói, giọng nói run lên dữ dội, cô mất đi vẻ bình tĩnh trước đây, giờ chỉ là một người mẹ đơn thuần mà thôi.
Bé cưng của cô ấy đã mất tích.
Bộ não của Hạ Thanh Trì không thể suy nghĩ vấn đề trong nửa giây, trong đầu cô chỉ toàn là hình ảnh bé Hạ.
Cố Đình Xuyên trong xe nhìn cô lộ ra vẻ mặt giống như lần trước trong phòng hội nghị, chợt đau lòng không thể giải thích được.
Một giây tiếp theo, cửa xe được mở ra, Hạ Thanh Trì vừa mới từ chối lúc nãy đã ngoan ngoãn ngồi vào trong xe, khuôn mặt xinh đẹp quay về phía anh: "Cố tổng, giúp tôi."