Hạ Lăng An vừa giữ lại sợi tóc cũng giữ lại que kẹo, thực ra là muốn để cho chắc chắn, không ngờ tới đánh bậy đánh bạ, vậy mà lại một công đôi việc.
Vừa lấy được DNA của Hạ Niệm, còn khiến Hạ Thanh Trì sinh ra hiểu lầm với Cố Đình Xuyên. Hạ Lăng An càng nghĩ càng thấy hả dạ, mất đi một đối thủ mạnh như Hạ Thanh Trì, mình sớm muộn gì cũng sẽ trở thành bà chủ Cố danh chính ngôn thuận.
Lúc này, Hạ Thanh Trì đã hoàn toàn tin lời Hạ Lăng An nói, mặc dù Hạ Lăng An nói dối nhiều lần, nhưng cô ta thực sự không có lý do gì để nhằm vào Hạ Niệm, chắc chắn là Cố Đình Xuyên.
Mặc dù ngoài mặt anh tỏ ra ngăn cản bà cụ Cố, nhưng lại lén cho người đến lấy DNA của Hạ Bảo Bối, thật sự là trước mặt thì tỏ ra như thế này, sau lưng lại là một khuôn mặt khác.
“Mẹ ơi, mẹ đừng giận nữa.” Bàn tay nhỏ nhắn núng nính của Hạ Niệm chạm vào mặt Hạ Thanh Trì: “Bảo Bối sai rồi, hôm nay Bảo Bối đã tham ăn, sau này con nhất định sẽ không như vậy nữa, tuyệt đối sẽ không ăn đồ người khác đưa cho nữa.”
Hạ Thanh Trì ừm một tiếng: “Bảo Bối, con muốn ăn thì mẹ có thể mua cho con ăn, nhưng về sau, dù cho là ai cho con đồ ăn con cũng không được ăn.”
“Vậy đồ ăn anh Cố Thần cho con, con cũng không được ăn sao?” Hạ Niệm hỏi tới.
Hạ Thanh Trì nhớ tới biểu hiện của Cố Thần hôm nay, xem ra Cố Đình Xuyên tuy rất cầm thú, nhưng cũng không đến nỗi lợi dụng con của mình, có lẽ Cố Thần có thể là người an toàn.
“Đồ ăn của Cố Thần, thì có thể ăn, nhưng ăn thì phải ăn cho hết, không được lãng phí.” Hạ Thanh Trì dặn dò cô bé.
Hạ Niệm ra sức gật đầu: “Mẹ ơi, con nhớ kỹ rồi.”
“Mẹ ơi, dì đó là người xấu sao?” Hạ Niệm không cảm thấy Hạ Lăng An là người xấu, nhưng hôm nay mẹ đã rất tức giận vì Hạ Lăng An kia, cho nên Hạ Lăng An chắc chắn là người xấu, nếu không tại sao mẹ phải tức giận như vậy.
Hạ Thanh Trì suy nghĩ một hồi: “Bảo Bối, chuyện giữa người lớn với nhau rất phức tạp, mẹ cũng không biết nên giải thích với con thế nào, dì đó cũng không phải người xấu.”
“Nhưng mà, Bảo Bối, dì đó có thể sẽ làm ra một số chuyện tổn thương đến con.” Hạ Thanh Trì nói thêm: “Cho nên mẹ hy vọng nếu như con nhìn thấy dì đó, thì có thể cách xa dì đó một chút.”
Hạ Niệm không hiểu: “Tại sao dì đó không phải người xấu mà Bảo Bối cũng không thể làm bạn với dì đó chứ?”
Hạ Thanh Trì kiên nhẫn giải thích cho Hạ Niệm biết: “Cho nên mẹ đã nói chuyện giữa người lớn với nhau rất phức tạp, nói chung là con cứ nghe theo lời mẹ là được, nguyên nhân cụ thể thì đợi con lớn lên sẽ hiểu thôi.”
Hạ Niệm lẩm bẩm suy nghĩ một hồi lâu cũng không hiểu nổi, nhưng mẹ đã nói đợi sau khi mình lớn lên sẽ hiểu được: “Vâng, con nghe lời mẹ.”
Hạ Thanh Trì vui vẻ yên tâm ôm lấy con gái: “Ngoan lắm, Bảo Bối của mẹ là ngoan nhất.”
Ban đêm, Hạ Thanh Trì ôm Bảo Bối lên chiếc giường nhỏ, trẻ con không có tâm sự gì, còn chưa kể hết một câu chuyện, Hạ Niệm đã ngủ rồi.
Nhưng mà Hạ Thanh Trì thì lại không ngủ được, cô đứng trước cửa sổ, yên lặng nhìn cảnh vật bên ngoài cánh cửa, một chút cảm giác cảm kích trong lòng đối với Cố Đình Xuyên mấy ngày trước tất cả đã hóa thành hư ảo.
Năm năm trôi qua rồi, Hạ Thanh Trì cũng không ngờ tới, Cố Đình Xuyên cũng trở thành một người hai mặt như vậy, hoặc có lẽ là Cố Đình Xuyên vốn dĩ chính là một người hai mặt như vậy, chẳng qua là năm năm trước mình bị vẻ đẹp của anh làm cho mê muội, cho nên mới không nhận ra mà thôi.
Xem ra mình không được quên đi mục đích trở về lần này, trong lòng Hạ Thanh Trì thầm nhắc nhở chính mình.
Ngày hôm sau, sáng sớm Hạ Thanh Trì đã đưa con gái đến nhà trẻ, sau khi thu xếp ổn thỏa cho Hạ Niệm, Hạ Thanh Trì mới cố ý đi tìm cô giáo.
“Chào cô giáo, tôi là mẹ của Hạ Niệm. Mấy ngày gần đây công việc của tôi có thể sẽ khá bận, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để đón con bé đúng giờ.” Giọng nói của Hạ Thanh Trì có chút ngượng ngùng.
Kể từ lúc đến nhà trẻ này đã làm phiền đến cô giáo rất nhiều, bây giờ lại còn đến phiền cô giáo nữa, thật đúng là quá ngại ngùng mà.
“Nhưng nếu như tôi có đến đón con bé trễ, vẫn phải phiền cô giáo chú ý đến Hạ Niệm nhiều hơn giúp tôi.”
Sắp tới sẽ đến buổi lễ Tinh Quang, mấy ngày nay có thể cô sẽ không có thời gian rảnh, cũng có thể sẽ bị Cố Đình Xuyên cố tình làm khó dễ, cho nên, cần phải làm phiền cô giáo trong nhà trẻ giúp đỡ.
“Mẹ Hạ Niệm, chị cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc cho Hạ Niệm thật tốt. Tôi biết tình hình của nhà chị, một mình chị nuôi đứa bé cũng không dễ dàng gì, có gì cần giúp đỡ chị cứ nói thẳng với tôi.” Cô giáo vẫn rất nhiệt tình.
“Cảm ơn cô giáo, nếu như tôi chưa đến đón kịp, sau này nhờ cô bảo Hạ Niệm ở trong phòng học đợi tôi nhé, đứa trẻ này có hơi nghịch ngợm, đừng để cho nói chạy loạn khắp nơi.”
“Còn nữa, cô đừng để cho con bé tùy tiện ăn đồ ăn người khác đưa cho.” Hạ Thanh Trì không thể nào nói thẳng sự thật ra với cô giáo, chỉ có thể dặn đi dặn lại như vậy.
Cô giáo còn tưởng rằng Hạ Thanh Trì lo lắng đứa bé ăn vào sẽ đau bụng, không khỏi cảm thấy Hạ Thanh Trì cứ lo chuyện bé xé ra to, nhưng mà nghĩ lại, Hạ Niệm và Hạ Thanh Trì sống nương tựa lẫn nhau, đương nhiên người mẹ sẽ càng để ý nhiều hơn, cô giáo lập tức gật đầu đồng ý.
“Chị yên tâm, tôi nhất định sẽ trông coi con bé, không để cho Hạ Niệm xảy ra bất kỳ chuyện gì.”
“Vậy được rồi, cô giáo, cô nói như vậy thì tôi thấy yên tâm rồi, cảm ơn cô.” Sau khi Hạ Thanh Trì nói cảm ơn hết lần này đến lần khác với cô giáo, sau cùng mới rời khỏi nhà trẻ, sau đó lại vội vã chạy đến Cố Thị đi làm.
Hạ Thanh Trì vừa đến phòng thiết kế thì được Đinh Linh thông báo phải đến phòng họp ngay lập tức.
“Họp? Sao lại thông báo bất chợt như vậy?” Hạ Thanh Trì có hơi nghi ngờ.
“Là vì chuyện bản thảo thiết kế của buổi lễ Tinh Quang, cô tranh thủ thời gian chuẩn bị đi, cuộc họp hôm nay cô chính là nhân vật chính đó! Đừng có đến trễ!” Đinh Linh nói với vẻ hả hê.
Trong tình huống không có ai giúp đỡ, với thời gian ngắn như vậy, cô ta không tin Hạ Thanh Trì có thể hoàn thành hết tất cả các bản thảo thiết kế, cuộc họp ngày hôm nay Hạ Thanh Trì không mất mặt mới là lạ đó.
Hạ Thanh Trì vừa liếc mắt một cái thì đã có thể nhìn ra được ý đồ của Đinh Linh, e là cuộc họp ngày hôm nay là bọn họ dày công chuẩn bị cho cô đây mà.
Hạ Thanh Trì chuẩn bị một chút, sau đó cầm lấy bản thảo thiết kế của mình, đi về phía phòng họp.
Vừa đẩy cánh cửa phòng họp ra, lúc này Hạ Thanh Trì mới phát hiện mọi người về cơ bản đều đã tập trung đông đủ rồi, kể cả Cố Đình Xuyên cũng đã đến, mọi người đều ngồi ngay ngắn giống như là đang đợi cô đến vậy.
“Không hổ là Janey, đúng là chảnh chọe, nhiều người như vậy mà lại đợi có một mình cô.” Hạ Thanh Trì vừa tới, đã có một nhà thiết kế nói với giọng khó nghe. Т𝒓uуện haу luôn có 𝘵ại { Т𝒓Um𝘵𝒓uу ện.𝗩n }
“Ôi trời, cô cũng đừng oán trách, người ta là nhà thiết kế nổi tiếng từ nước ngoài về! Mới để cô đợi có một lúc mà đã tính toán gì chứ?” Đinh Linh ở bên cạnh lập tức đổ thêm dầu vào lửa.
Nghe thấy lời này, các đồng nghiệp khác trong phòng thiết kế đều nhìn về hướng Hạ Thanh Trì, trong ánh mắt còn mang theo chút coi thường, còn có những người thấp giọng xì xào bàn tán.
Hạ Thanh Trì nhìn thoáng qua Cố Đình Xuyên đang ngồi ở ghế trước, lúc này Cố Đình Xuyên đang cúi đầu xuống, hoàn toàn không có ý muốn giải vây giúp cô.
Buồn cười! Mình vậy mà lại ngốc đến nỗi cho rằng Cố Đình Xuyên sẽ giúp đỡ mình? Anh không ngáng chân mình thì đã rất tốt rồi, Hạ Thanh Trì thật muốn đánh vào đầu mình vài cái, để đầu óc mình được tỉnh táo một chút.
“Hình như tôi không đến trễ nhỉ.” Hạ Thanh Trì ngồi xuống ở vị trí của mình, phản bác lại.
“Không có đến trễ, nhưng phòng thiết kế chúng tôi ở Cố Thị đã quen đến sớm, không giống người nào đó kiêu căng chảnh chọe đến quen rồi.” Đinh Linh không nhượng bộ, đối đầu gay gắt với Hạ Thanh Trì.