Một vài đồng nghiệp nhịn không được, cười thành tiếng, Hạ Thanh Trì mỉm cười nhìn Đinh Linh: "Phải cô nói không? Thiết kế Đinh."
Đinh Linh trừng mắt hung hăng nhìn Hạ Thanh Trì, còn chưa nói gì, giọng của Cố Đình Xuyên đã xen vào.
"Tôi đồng ý với ý kiến của Janey, Cố Thị chúng ta nhất định phải học cách bắt kịp thời đại, đặc biệt là bộ phận thiết kế. Tôi rất hài lòng với lễ phục dành cho buổi lễ Tinh Quang, rất mong đợi biểu hiện của mọi người tại buổi lễ."
Nói xong, Cố Đình Xuyên trực tiếp rời khỏi phòng họp.
Cuộc họp cuối cùng trước buổi lễ Ánh sao kết thúc tốt đẹp trong tiếng nghiến răng nghiến lợi của Đinh Linh và những đau khổ trong lời nói của Hạ Lăng An.
Hạ Thanh Trì trở lại văn phòng làm việc, nhớ lại vẻ mặt lúc nãy của Hạ Lăng An, cô liền cảm thấy rất hả giận, cô không biết thì ra trở thành người xấu lại sảng khoái như thế này.
Cố Đình Xuyên cũng đứng về phía mình, trong lòng Hạ Thanh Trì nghĩ, với những gì cô biết về Cố Đình Xuyên, Cố Đình Xuyên tuyệt đối sẽ không để bất cứ ai làm nhục người phụ nữ của anh.
Vừa rồi, Cố Đình Xuyên không đứng lên nói giúp Hạ Lăng An, chẳng lẽ bản thân thật sự đã hiểu lầm Cố Đình Xuyên?
Trong đầu Hạ Thanh Trì chợt hiện lên một ý nghĩ, có khi nào Hạ Lăng An cố ý muốn mình hiểu lầm Cố Đình Xuyên?
Chẳng lẽ Hạ Lăng An biết được thân phận của mình? Hạ Thanh Trì nghĩ đi nghĩ lại, điều này là không thể, trong lòng Hạ Lăng An nhiều nhất xem mình như một kẻ xâm nhập.
Nếu như là vì để khiến giữa mình và Cố Đình Xuyên nảy sinh thù ghét, Hạ Lăng An hoàn toàn có thể cố ý khiến mình nghi ngờ Cố Đình Xuyên.
Nghĩ đến đây, Hạ Thanh Trì cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm đi nhiều, ngay cả bản thân cô cũng không biết cảm giác nhẹ nhàng lúc này là vì nhìn thấu thủ đoạn của Hạ Lăng An hay là vì suy đoán Cố Đình Xuyên có thể không cùng Hạ Lăng An ở bên nhau.
"Janey, chuyển phát của chị, là văn kiện gấp." Nữ nhân viên ở quầy lễ tân đột nhiên xuất hiện, cắt ngang mạch suy nghĩ của Hạ Thanh Trì.
"Vâng, cảm ơn." Hạ Thanh Trì nhận lấy chuyển phát, lễ phép nói.
Chuyển phát này rất mỏng, nhìn có vẻ là văn kiện, Hạ Thanh Trì hoàn toàn không có chút hoài nghi nào, tâm trạng thoải mái mà mở gói hàng.
Quả nhiên, giống như cô đã đoán, bên trong là một văn kiện.
Hạ Thanh Trì lấy văn kiện ra khỏi bao bì, cầm ra trước mặt, cô sửng sốt.
Đây là báo cáo kết quả xét nghiệm cha con.
Mà phần báo cáo này có tên của hai người, một là Cố Đình Xuyên, một là Hạ Niệm.
Hạ Thanh Trì nhất thời ngẩn người, cảm giác thoải mái lúc nãy hoàn toàn không còn, theo đó là cảm giác căng thẳng và phẫn nộ.
Hạ Thanh Trì không kìm được nhớ lại trước đây, chuyện cô cùng với Hạ Lăng An đứng trước cửa nhà trẻ, lúc này Hạ Thanh Trì dám chắc chắn là vào lúc đó Hạ Lăng An đã lấy được DNA của Hạ Niệm.
Hạ Thanh Trì vẫn hoài nghi những lời Hạ Lăng An nói trước cửa nhà trẻ, là vì để Cố Đình Xuyên biết, thế là Hạ Thanh Trì quyết phải giữ cho bản thân tỉnh táo, để không rơi vào cái bẫy của Hạ Lăng An.
Đúng rồi, chuyển phát! Trên chuyển phát cũng sẽ để lại lời nhắn.
Hạ Thanh Trì nhanh chóng tìm xem lời nhắn trên phong bì văn kiện, nhưng mà người gửi hàng không để lại tên họ, ngoại trừ người gửi hàng, còn có số đơn hàng, nếu như có thể tìm được nơi gửi chuyển phát đó, nói không chừng có thể tìm thấy người gửi chuyển phát.
Mặc dù, hiện giờ Hạ Thanh Trì đã xác định chắc chắn, chuyển phát nhất định là do Hạ Lăng An gửi đến, nhưng cô vẫn muốn xem xem có phải còn ai khác nữa.
Nghĩ đến đây, Hạ Thanh Trì lấy điện thoại điện cho Đường Tiểu Kỳ.
"Alo, Tiểu Kỳ, giúp tớ điều tra số của chuyển phát này, tốt nhất thì xem ai là người gửi.
"Sao vậy, xảy ra chuyện gì thế?" Âm thanh bên đầu dây của Đường Tiểu Kỳ rất ồn ào, vừa nghe là biết đang ở đoàn làm phim.
"Trước tiên tớ gửi số chuyển phát cho cậu, còn lại, đến tối tớ sẽ giải thích với cậu, Tiểu Kỳ, xin lỗi, tớ biết cậu rất bận, nhưng tớ chỉ có thể nhờ cậu."
Không thể không thừa nhận, tại thành phố to như thế này, người mà Hạ Thanh Trì với Hạ Niệm có thể tin tưởng chỉ có Đường Tiểu Kỳ.
"Được rồi, cậu đừng gấp, cậu gửi tới số đơn hàng, bây giờ tớ sẽ đi ngay." Đường Tiểu Kỳ không chút do dự, ngay lập tức đồng ý.
"Được, cảm ơn cậu, Tiểu Kỳ." Gọi điện xong, Hạ Thanh Trì đã bình tĩnh hơn nhiều, mọi chuyện chỉ có thể chờ kết quả điều tra số chuyển phát.
Trong lòng thấp thỏm không yên đến lúc tan làm, Hạ Thanh Trì chạy thẳng đến nhà trẻ đón Hạ Bảo Bối, sau đó ngay lập tức trở về nhà.
"Mẹ, tối nay mẹ còn phải bận việc sao?" Vừa về đến cửa nhà, Hạ Niệm liền hỏi, cô bé vừa hỏi vừa lấy vở và bút vẽ ra khỏi cặp.
Những ngày này, Hạ Thanh Trì thức cả đêm để lo liệu buổi lễ Tinh Quang, căn bản không có thời gian ở bên Hạ Bảo Bối.
Mỗi buổi tối, Hạ Bảo Bối đều ngoan ngoãn ngồi kế bên vẽ tranh, không quấy rầy công việc của Hạ Thanh Trì, đến giờ thì tự mình đi tắm và ngủ, hoàn toàn không khiến Hạ Thanh Trì lo lắng.
Có cô con gái như thế này, trong lòng Hạ Thanh Trì rất ấm áp, càng thêm nghị lực trong công việc, cô muốn cho con gái có được cuộc sống tốt hơn, muốn cho con gái được chữa bệnh.
"Đúng vậy, tối nay mẹ còn có việc, buổi tối phải đi làm, bảo bối, con ở nhà một mình ngoan ngoãn đợi mẹ về được không? Mẹ ra ngoài một lát, nhiều nhất là một giờ đồng hồ mẹ sẽ trở về." Hạ Thanh Trì xoa xoa bàn tay nhỏ của con gái, cưng chiều nói.
Hạ Bảo Bối hiểu chuyện, gật gật đầu: "Vâng ạ, mẹ yên tâm, con sẽ ngoan ngoãn ở nhà vẽ tranh, tuyệt đối sẽ không gây rắc rối cho mẹ."
Hạ Thanh Trì hôn lên gò má mềm mịn của Hạ Bảo Bối: "Bảo bối ngoan quá, đợi mẹ xong việc, tối mai sẽ dẫn con đi ăn đồ ngon, được không?"
Hạ Bảo Bối vui vẻ nhảy mừng: "Vâng, vâng."
Ting, ting, ting...Chuông báo điện thoại vang lên, Hạ Thanh Trì vừa nhìn, là tin nhắn của Đường Tiểu Kỳ, nói mình đã đến quán cà phê dưới lầu rồi.
Hạ Thanh Trì đã suy nghĩ nhiều lần, vẫn là quyết định không nói chuyện này trước mặt Hạ Niệm, thế là cô hẹn gặp Đường Tiểu Kỳ tại quán cà phê dưới lầu, sau khi nhận được tin nhắn, Hạ Thanh Trì đi ngay.
"Tiểu Kỳ." Hạ Thanh Trì ngồi xuống trước mặt Đường Tiểu Kỳ: "Như thế nào rồi?"
Đường Tiểu Kỳ lấy điện thoại ra, đưa cho Hạ Thanh Trì: "Chuyển phát này là vào sáng hôm nay, từ trạm chuyển phát gần công ty của cậu gửi đi, tớ có kiểm tra camera giám sát ở trạm chuyển phát, người gửi là Hạ Lăng An."
Quả nhiên, Hạ Thanh Trì sớm đã biết trước, vì vậy không cảm thấy kỳ lạ, cô nhận lấy điện thoại: "Còn có người nào khác không?"
Đường Tiểu Kỳ bưng tách cà phê lên uống một ngụm: "Phạm vi của camera giám sát có hạn, chỉ có thể quay được trong trạm và một phần ở cửa, tớ xem qua rồi, không phát hiện được kẻ đáng nghi nào nữa, tớ có chụp vài tấm hình, cậu xem xem."
"Cậu được đấy, Tiểu Kỳ, làm thế nào họ lại đồng ý cho cậu chụp hình camera giám sát vậy." Hạ Thanh Trì khâm phục nói.
"Cái này còn không đơn giản sao? Tớ chỉ cần nói tớ nhận được một chuyển phát đe dọa, nếu anh ta không cho tớ xem, tớ sẽ báo cảnh sát: " Đường Tiểu Kỳ cũng bội phục sự lanh trí của bản thân: "Bọn họ đều sợ phiền phức, chắc chắn sẽ ngoan ngoãn để tớ xem rồi."
"Đúng rồi, cậu vẫn chưa nói với tớ, Hạ Lăng An gửi cho cậu cái gì." Hạ Lăng An truy vấn.
Hạ Thanh Trì vừa nói, vừa xem hình, đột nhiên phát hiện góc trên cùng của bức ảnh, là một chiếc xe rất quen thuộc.
Là xe của Cố Đình Xuyên.