"Thanh Trì? Cậu đang xem gì thế?" Mãi không nghe Hạ Thanh Trì đáp lại, Đường Tiểu Kỳ nhìn sang, phát hiện cô bạn đang ngơ ngác nhìn chằm chằm di động.
Hạ Thanh Trì chuyển di động sang cho Đường Tiểu Kỳ, chỉ vào ảnh chụp trên cùng: "Đây là xe của Cố Đình Xuyên."
"Cái gì?" Đường Tiểu Kỳ kinh ngạc, cô ấy không biết chuyện trước đó, thế nên nghe tin tức này mới kinh ngạc như vậy.
"Tớ nên nghĩ đến từ sớm mới phải, hai người họ cùng tới buổi họp báo sáng nay mà…" Hạ Thanh Trì vỗ vỗ đầu mình.
"Rốt cuộc đã xảy chuyện gì?" Đường Tiểu Kỳ càng nghe càng nghi hoặc. Thời gian này đoàn làm phim bận rộn quay chụp, mọi người đều nói quan hệ của Cố Đình Xuyên và Hạ Lăng An không tốt cho lắm, càng đừng nói đến chuyện kết hôn sinh con cái gì.
"Mấy hôm trước, hôm sinh nhật Hạ Bảo Bối ấy. Bà cụ Cố có đến, vừa liếc mắt một cái đã khẳng định Hạ Bảo Bối là con gái của Cố Đình Xuyên, nằng nặc muốn đưa Bảo Bối đi bệnh viện xét nghiệm ADN. Lúc ấy tớ hết cách rồi, đành phải tìm Cố Đình Xuyên."
Hạ Thanh Trì nhẹ nhàng kể lại, tựa như nói đến chuyện nhà người khác vậy: "Tớ còn tưởng chuyện này thế là xong rồi, ai biết mới qua mấy hôm, Hạ Lăng An lại bất ngờ xuất hiện trước cửa nhà trẻ của Hạ Bảo Bối."
Đường Tiểu Kỳ nghiêm mặt, siết chặt hai nắm tay.
Lại là Hạ Lăng An, dám bắt nạt Hạ Bảo Bối, Đường Tiểu Kỳ này tuyệt đối không tha cho cô ta!
"Lúc ấy Hạ Lăng An cho Hạ Bảo Bối ăn kẹo. May mà tớ đuổi tới đúng lúc, Hạ Lăng An mới không lấy được viên kẹo Hạ Bảo Bối mới liếm." Nói tới đây, Hạ Thanh Trì mới hiểu rõ, thì ra kẹo chỉ là ngụy trang mà thôi, Hạ Lăng An đã lấy được mẫu ADN của Hạ Bảo Bối từ lâu rồi.
"Nhưng giờ xem ra Hạ Lăng An đã lấy được từ trước…" Hạ Thanh Trì uể oải.
"Sau đó Hạ Lăng An còn nói với tớ là Cố Đình Xuyên bảo cô ta đến. Hôm nay cô ta chuyển phát nhanh báo cáo xét nghiệm cha con ruột cho tớ."
Dứt lời, Hạ Thanh Trì lấy báo cáo trong túi ra cho Đường Tiểu Kỳ xem.
Đường Tiểu Kỳ nhìn thoáng qua, tức giận vỗ tờ giấy lên mặt bàn: "Hạ Lăng An lại dám có ý đồ xấu với Hạ Niệm, tớ tuyệt đối không bỏ qua cho cô ta."
Hạ Thanh Trì không nói gì, hết thảy suy nghĩ của cô đều bị hình ảnh xe của Cố Đình Xuyên làm rối tung.
"Đúng rồi, Hạ Lăng An nói với cậu là Cố Đình Xuyên bảo cô ta làm chuyện này à?" Đường Tiểu Kỳ nghiêm túc hỏi.
Hạ Thanh Trì gật đầu: "Ừ, Hạ Lăng An nói thế."
"Cũng không thể tin lời của ả này được." Đường Tiểu Kỳ nhắc nhở Hạ Thanh Trì.
"Nhưng Hạ Lăng An không biết thân phận thật của tớ. Cô ta cũng không có mặt lúc bà cụ Cố đưa Hạ Bảo Bối đi bệnh viện. Sao tự nhiên cô ta lại nhằm vào Hạ Bảo Bối được?"
Đường Tiểu Kỳ nghĩ một lát: "Chưa chắc. Có lẽ lần đầu Hạ Lăng An gặp Hạ Bảo Bối ở bệnh viện đã bắt đầu nghi ngờ rồi."
Hạ Thanh Trì cẩn thận nhớ lại cảnh ở bệnh viện hôm đó, cảm thấy Đường Tiểu Kỳ nói cũng rất có lý.
"Nhưng chuyện này nếu bào là Cố Đình Xuyên làm thì hợp lý hơn là Hạ Lăng An chứ." Từ khi thấy được xe của Cố Đình Xuyên trong ảnh, Hạ Thanh Trì không cách nào cảm thấy Cố Đình Xuyên không có liên quan gì tới chuyện này.
"Thanh Trì, cậu nghĩ mà xem. Nếu mọi chuyện đều do Cố Đình Xuyên đứng sau lưng sai xử, vậy lúc này anh ấy phải biết Hạ Bảo Bối là con gái anh ấy rồi mới phải. Với tính của Cố Đình Xuyên thì anh ấy sẽ làm thế nào?" Đường Tiểu Kỳ đưa ra giả thiết.
Đúng thế, với tính tình của Cố Đình Xuyên, nếu biết Hạ Bảo Bối là con gái mình thì bây giờ tuyệt đối không gió êm sóng lặng thế này, chắc chắn sẽ tới tìm mình hỏi cho rõ.
Nhưng đã năm năm trôi qua rồi. Cố Đình Xuyên bây giờ còn là Cố Đình Xuyên của năm năm trước sao? Ngay chính Hạ Thanh Trì đều không thể khẳng định chắc chắn.
"Có thể là Hạ Lăng An lấy được kết quả rồi nhưng không nói cho Cố Đình Xuyên." Hạ Thanh Trì vẫn không tin Cố Đình Xuyên không dính líu gì…
Đường Tiểu Kỳ suy nghĩ thật lâu, cảm thấy cũng có khả năng này: "Thanh Trì, chúng ta đều biết con người Hạ Lăng An thế nào rồi. Năm năm trước cậu vì cô ta mà thiệt thòi bao nhiêu. Tóm lại thì cứ cẩn thận một chút."
"Còn chuyện báo cáo xét nghiệm, theo tình hình hiện tại mà xem thì hoặc là Cố Đình Xuyên không biết chuyện xét nghiệm, hoặc là Hạ Lăng An không cho Cố Đình Xuyên biết kết quả." Đường Tiểu Kỳ tiếp tục nói.
Hạ Thanh Trì lẳng lặng nghe Đường Tiểu Kỳ phân tích, nghe Đường Tiểu Kỳ nói đến đâu cũng dần dà khơi thông suy nghĩ đến đấy, không hoảng hốt rối rắm như trước nữa.
"Bất kể là trường hợp nào thì đều có lợi cho chúng ta cả. Ít ra trước mắt thân phận Hạ Bảo Bối còn chưa công khai." Suy nghĩ của Đường Tiểu Kỳ rất rõ ràng.
"Hạ Lăng An đưa báo cáo xét nghiệm cho cậu chứng tỏ cô ta sẽ mượn cái này uy hiếp cậu đấy. Không biết cô ta muốn gì đây?" Đường Tiểu Kỳ chợt nở nụ cười nghiền ngẫm.
Hạ Thanh Trì khẽ nhếch môi: "Chỉ sợ là muốn tớ rời khỏi Cố Đình Xuyên và vân vân."
Đường Tiểu Kỳ đồng ý gật đầu: "Anh hùng cùng chung cái nhìn. Tớ cũng nghĩ thế. Kiểu gì cũng na ná vậy cả. Đến khi ấy cậu chỉ cần biểu hiện bản thân không chút hứng thú với Cố Đình Xuyên, cũng không định cho Hạ Bảo Bối nhận ba ruột là được."
Không có hứng thú, không cho Hạ Bảo Bối nhận ba…
Không hiểu sao Hạ Thanh Trì nghe xong lời này lại cảm thấy trái tim là lạ.
"Thanh Trì! Cậu sao thế?" Đường Tiểu Kỳ nhìn ra Hạ Thanh Trì chần chừ.
"Tớ biết là rất khó để quên đi một người, nhất là khi hai người còn có con với nhau nữa. Nhưng Thanh Trì này, cậu và Cố Đình Xuyên đã thất bại một lần rồi, vì lần đó mà cậu thương tích đầy mình. Nếu lặp lại lần nữa, chỉ sợ ngay cả Hạ Niệm cũng bị tổn thương."
Đường Tiểu Kỳ không chờ Hạ Thanh Trì bịa ra lý do phủ nhận cũng đã nói cho hết những lời muốn nói.
Hạ Thanh Trì không cách nào phản bác, có lẽ cô không nên quên mục đích mình về nước.
"Cậu nói đúng lắm. Tiểu Kỳ, tớ đúng là hết thuốc chữa." Hạ Thanh Trì ảo não.
"Dù là vì Hạ Bảo Bối chăng nữa, tớ cũng không nên dây dưa thêm với hạng đàn ông như vậy."
"Thanh Trì, quan trọng nhất vẫn bệnh của bảo bối. Cậu định làm thế nào bây giờ?" Đường Tiểu Kỳ lại chọc trúng điểm mấu chốt.
Hạ Thanh Trì gạt lọn tóc lòa xòa trên trán, lộ ra đôi mắt to tràn đầy bất lực: "Tớ không biết nữa, giờ lòng tớ loạn lắm."
"Đừng ủ rũ, mọi chuyện đều sắp đặt tốt cả rồi. Nếu CDX biết thân phận Hạ Bảo Bối thì ít ra bệnh của Hạ Bảo Bối có thể khỏi hẳn. Đương nhiên, anh ấy không biết càng tốt. Cậu có thể làm chuyện cậu muốn làm." Đường Tiểu Kỳ chợt vỗ bả vai Hạ Thanh Trì.
Hạ Thanh Trì gật đầu, một người bạn chân chính sẽ khiến bản thân cảm thấy ấm áp, mang lại sự kiên cường, khiến bản thân phấn chấn, tỉnh táo lên. Đường Tiểu Kỳ chính là người bạn như thế, Hạ Thanh Trì cảm thấy vô cùng may mắn khi có người bạn như cô ấy.
"Cảm ơn Tiểu Kỳ, tớ đỡ nhiều rồi." Hạ Thanh Trì nở nụ cười từ tận đáy lòng.
"Cảm ơn cái gì?" Đường Tiểu Kỳ tùy tiện.
"Tuy dạo này tớ hơi bận thật, nhưng mặc kệ có chuyện gì xảy ra đều phải gọi cho tớ đấy. Đặc biệt là chuyện liên quan đến con gái bọn mình!"
Hạ Thanh Trì gật đầu, hai người nhìn nhau cười.