Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Sau khi anh có hảo cảm với cô mà cô lại dám than thở rằng mình khổ sở với người khác ở sau lưng anh.

Trong đáy mắt lạnh lẽo của Lục Minh thoáng qua một tia cô đơn, anh lạnh lùng nhìn thẳng vào Cảnh Y Nhân.

Càng nghĩ trong lòng anh lại càng tức. “...” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cảnh Y Nhân bị Lục Minh bóp phát đau, miệng có chu ra.


Hành động đột ngột của Lục Minh làm Cảnh Y Nhân không hiểu ra sao, mặt bị đau nên cô nhíu mày, mắt mở to tròn.

Miệng bị ép chu ra nên lời nói không rõ ràng: “Cậu! Cháu không hiểu cậu đang nói gì cả.” “...”Ánh mắt lạnh lẽo của Lục Minh nhìn cảnh Y Nhân vài giây, rồi anh nâng mắt, lạnh lùng nhìn La Mỹ Mỹ đang đứng sững ở bên cạnh, gầm một tiếng: “Cô có thể đi được rồi đấy.” “...” La Mỹ Mỹ sợ đến rụt vai lại, nắm chặt tiền lẻ trong tay, rồi cầm que kem, xoay người chạy mất. Lục Minh kéo Cảnh Y Nhân lại gần, từng lời căm phẫn phun lên mặt cô, anh cảnh cáo: “Nếu có lần sau nữa, thì ly hôn.” Rồi anh buông mặt Cảnh Y Nhân ra, xoay người, rảo bước đi thẳng. “...” Cảnh Y Nhân đờ đẫn nhìn bóng lưng lạnh lùng của Lục Minh mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Sao mà cứ hở ra lại treo cái câu ly hôn đó ở trên miệng vậy? Chờ tới khi cảnh Y Nhân lấy lại tinh thần thì Lục Minh đã đi xa rồi, Cảnh Y Nhân lập tức chạy đuổi theo. Cô không hiểu sao cậu lại đột nhiên nổi giận, hơn nữa hình như cơn giận không hề nhỏ. Cái tính tình quái gở này lúc nào mới có thể thay đổi được chứ? Mỗi lần nổi giận đều chẳng hiểu vì lý do gì cả. Lục Minh đi hơi nhanh nên Cảnh Y Nhân phải chạy đuổi theo, que kem trong tay cũng quên không ăn. Lần đầu tiên cô nhìn thấy thứ đồ ăn vừa đẹp lại vừa ngon như vậy, kết quả là còn chưa được ăn một miếng thì viên kem đã chảy thành nước rồi. Cô thất vọng ném vào thùng rác. Lục Minh đi ra khỏi trung tâm thương mại, Cảnh Y Nhân đi theo cả một đường, cũng không biết anh định đi đầu, trên đường đi cô đã hỏi hai lần nhưng Lục Minh đều không để ý đến cô. Đại khái đã đi mười phút đồng hồ mà vẫn chưa tới nơi. Lục Minh dừng bước tại cửa chính của một khách sạn năm sao lớn, anh đưa tay lên nhìn đồng hồ rồi bước chân vào trong khách sạn.

Cảnh Y Nhân bước lên bậc thang nối gót Lục Minh đi qua cửa xoay vào khách sạn.


Nhân viên tiếp tân nam mặc đồng phục toàn thân màu đỏ cung kính đi tới trước mặt Lục Minh.

“Lục tổng! Xuân Vũ các mà ngài đặt đã được chuẩn bị xong rồi ạ.”

Bước chân Lục Minh không hề dừng lại tiến vào trong thang máy, anh đưa cho nhân viên tiếp tân một cái thẻ rồi hờ hững nói: “Bọn họ đã đến đủ chưa?” “Đã đến hết rồi ạ thưa Lục tổng.” Nhân viên tiếp tân nhận lấy cái thẻ. “...” Cảnh Y Nhân đi đằng sau, trên người cô đang mặc đồ thể thao, nên cô cứ cảm thấy mình hoàn toàn không phù hợp với khu sảnh lớn đầy khí chất xa hoa này.

Khi vào thang máy, lên đến tầng trên, một tấm thảm đỏ trải dài trên suốt lối đi, ánh đèn vàng lấp lánh, hành lang xa hoa, Cảnh Y Nhân đi theo Lục Minh tới cuối đường.


Hai cánh cửa bằng gỗ lớn được mở ra, nhìn vào căn phòng xa hoa dưới ánh đèn vàng đang có những người lạ ngồi trong đó, Cảnh Y Nhân ngẩn ra, cô đang nghĩ xem có nên đi vào hay không. Lục Minh quay đầu về phía người phục vụ đang giữ cửa, thản nhiên nói: “Lấy thêm một cái ghế.” Người phục vụ cung kính gật đầu: “Vâng! Thưa Lục tổng.”

Thấy Lục Minh xuất hiện, tất cả mọi người ngồi ở bàn đứng dậy, cung kính chào: “Lục tổng.”

Từ trước tới giờ Cảnh Y Nhân chưa từng được nhìn thấy khi ở ngoài Lục Minh được tôn kính như thế nào, bất cứ ai cũng mang dáng vẻ kính trọng đối với anh.

Lục Minh hờ hững gật đầu coi như là chào lại, rồi đi thẳng tới chỗ trống trên bàn là ghế của người tiếp khách, ngồi xuống vô cùng tự nhiên.


Nhấn Mở Bình Luận