Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tin nhắn thoại vừa kết thúc, Cảnh Y Nhân nghe thấy tiếng của phòng vệ sinh bị mở ra.

Lục Minh thấy cô đang đứng trên ban công thì dịu dàng nói: “Sao em còn chưa xuống nhà ăn cơm thế?”

“...” Cảnh Y Nhân quay đầu lại nhìn Lục Minh một lúc, trong đầu vẫn còn ngẩn ngơ khi nghĩ đến những lời Lý Lộ vừa nói. Cố quan sát Lục Minh từ trên xuống dưới một lượt, trông anh giống như vừa tắm xong. Rốt cuộc thì không được chỗ nào? Cảnh Y Nhân bình thản “Vâng” một tiếng rồi theo Lục Minh xuống tầng.


Lúc ăn cơm, Cảnh Y Nhân thỉnh thoảng lại liếc nhìn Lục Minh một cái. Lục Minh cũng nhận ra cô hơi khác thường nên lạnh nhạt hỏi: “Em có chuyện gì muốn nói à?”

“...” Cảnh Y Nhân do dự vài giây, nhưng vẫn quyết định hỏi cho rõ ràng: “Cậu ơi, có phải cậu không được” không?” “...” Lục Minh bưng cốc nước trước mặt lên uống một ngụm, có vẻ khó hiểu: “Cái gì không được?”

“Phương diện kia không được ý.”

“...” Lục Minh vừa mới uống một ngụm, suýt chút nữa phun hết ra ngoài.

“Có được hay không, vài hôm nữa em tự mình trải nghiệm là biết ngay. Ăn cơm đi!” Lục Minh sầm mặt lại, giọng nói mang theo một chút cảnh cáo. Rõ ràng cô chẳng biết cái gì cả, lại dám nói anh không được“. Rốt cuộc cô đã học mấy thứ quỷ quái đó từ ai thể: “...” Cảnh Y Nhân vẫn cái hiểu cái gì như trước, ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm.


Tổi đến, Cảnh Y Nhân phát hiện ra một vấn đề, chuyện “dì cả” đến không chỉ đáng ghét mà số nội lực vốn không nhiều của cô lại cứ như bị khóa lại, không tài nào sử dụng được.

Cho dù dốc toàn bộ sức lực, cô cũng chỉ có thể vận được một chút nội lực, nhưng dưới thân lại chẳng khác gì bị rong huyết vậy, máu cứ ào ào chảy ra. Không chỉ vậy, “dì cả” đến khiến bụng không thoải mái chút nào, cô khó chịu đến mức không ngủ được. Đây là lần thứ ba “dì cả” của cô đến, hai lần trước đều không khó chịu đến mức này. Hơn nữa trước đây cô vốn không có chút nội lực nào, càng không cảm thấy khó chịu rõ rệt như lần này.

Cảnh Y Nhân nằm co người lại trên giường, Lục Minh ôm lấy cô, nhẹ nhàng giúp cô xoa bụng. Cô ngậm một viên A Giao trong miệng, Lục Minh nói nếu làm vậy sẽ thấy đỡ hơn một chút, không biết có phải tác dụng tâm lý hay không mà sau khi ngậm kẹo, Lục Minh lại giúp cô xoa bụng, cô thật sự không đau đến thế nữa.

(*) A Giao là thuốc dùng để ích khí, an thai, trị đau bụng kinh, v.vv... Cô dần dần tựa vào cánh tay Lục Minh ngủ thiếp đi. Một cánh tay của Lục Minh bị cô đè lên hơi tê tê, một tay khác xoa bụng cô đến mức mỏi nhừ nhưng anh vẫn không định dừng lại. Động tác của anh nhẹ nhàng, vẻ mặt anh dịu dàng bình tĩnh nhìn cô gái nhỏ trong lòng.

Thời khắc này thật đáng quý trọng, anh thật sự cảm ơn trời cao đã đưa cô đến bên mình, anh chỉ hy vọng có thể sống với cô đến già. Lục Minh nhẹ nhàng xoa bụng giúp Cảnh Y Nhân, mãi đến khi cô đã ngủ sâu, anh mới ôm cô vào lòng.

Có lẽ bởi vì kinh nguyệt đến nên Cảnh Y Nhân ngủ rất sâu, lúc tỉnh lại, Lục Minh đã không còn ở bên cạnh nữa. Cô cũng không biết Lục Minh đi từ lúc nào.


Cô ngước mắt nhìn đồng hồ trên tường, đã mười rưỡi. Lúc đứng dậy, cô nhìn thấy một cái bình giữ nhiệt trên tủ đầu giường, nó đang chặn một tờ giấy dưới chân. “Nhớ uống nước gừng pha đường. Công ty có chút việc, anh phải đi trước.”

Nhìn tờ giấy, Cảnh Y Nhân cong miệng lên cười khẽ. Cô đang định rời giường rửa mặt thì điện thoại di động trên tủ đầu giường bỗng “ting ting” vài tiếng, là tin nhắn của Lục Minh gửi đến. Bàn tay mảnh khảnh theo bản năng cầm lấy điện thoại di động rồi mở tin nhắn ra.

“Trước đây em thường tổ chức sinh nhật vào lúc nào? (Sau khi kết hôn, nhà gái thường tổ chức sinh nhật vào ngày kết hôn, anh lại không biết ngày sinh thật của em)”

Sau câu hỏi, Lục Minh cố ý dùng dấu ngoặc đơn để bịa lý do, sợ cô nghi ngờ lung tung. Cảnh Y Nhân lập tức hiểu được hóa ra ở thế giới này có tập tục là phụ nữ sau khi kết hôn đều lấy ngày kết hôn làm ngày sinh nhật của mình.


Nhấn Mở Bình Luận