Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cảnh Đức Chính đứng bật dậy, đùi huých phải bàn nên bị mất thăng bằng, loạng choạng lùi hai bước, ngửa người ngã lên ghế dựa đằng sau, chiếc ghế theo quán tính cũng ngửa ra, “cọt kẹt” hai tiếng rồi đổ kềnh, khiến ông ta

ngã chổng vó. “..” Một loạt động tác xảy ra chỉ trong gần ba giây đồng hồ, trên đầu mọi người trong phòng đều có đàn quạ đen bay qua.

Hồi lâu sau, Thu Bách Hợp mới định thần lại, nhanh chóng đứng dậy: “Đức Chính, ông làm sao thế? Không sao chứ?”


Thu Bách Hợp lúc này mới chạy đến dìu ông ta dậy. “...” Cảnh Đức Chính xấu hổ dạng hai chân trên ghế thành chữ bát, bất đắc dĩ đứng lên khỏi mặt đất.

Ông ta khép hai chân lại, chống tay lên phần thắt lưng giá cả, xấu hổ cười với Lục Minh. “Lục tổng, thật ngại quá, ngài cứ ăn tiếp đi, tôi về phòng... rồi... sẽ...”

Thu Bách Hợp mang theo vẻ ngỡ ngàng: “Sao tự dưng ông lại ngã vậy?” Bà khó hiểu đỡ Cảnh Đức Chính về phòng.

Trên bàn ăn chỉ còn Lục Minh, Cảnh Y Nhân và Cảnh Hi.

Ba người im lặng ăn cơm. Có lẽ do không khí ảm đạm quá, Cảnh Hi đột nhiên nhắc tới buổi biểu diễn cuối tháng của cậu, dặn Cảnh Y Nhân nhất định phải đến xem.

Cảnh Y Nhân còn chưa kịp nói “Được“.


“Cô ấy không rảnh.” Lục Minh đã lạnh lùng xen vào.

“...” Nghe vậy, Cảnh Hi có chút xấu hổ.

Cảnh Y Nhân chớp chớp đôi mắt long lanh ngỡ ngàng nhìn Lục Minh. “Cậu, tại sao cuối tháng lại không rảnh?” Cô đâu phải đi học. Hơn nữa, lần trước cô đã không đến buổi biểu diễn của Cảnh Hi rồi, không thể lỡ hẹn thêm được.

“...” Lục Minh trầm mặc hai giây rồi bịa ra một lý do: “Cuối tháng phải ra nước ngoài.” Rồi tiếp tục ăn cơm. “...” Cảnh Y Nhân trợn tròn đôi mắt: “Ra nước ngoài ư? Để làm gì ạ?“.

“Ăn cơm đi! Đến lúc đó em sẽ biết.” Lục Minh lạnh lùng buông một câu rồi ăn cơm tiếp. Lục Minh vừa được ăn hai miếng, bỗng nhiên trên tầng truyền đến một giọng nói ồm ồm. “Cha! Sao tự nhiên lại nhốt con ở trong phòng? Mở cửa đi! Con còn chưa ăn cơm trưa mà.” Đó là giọng Cảnh Triệt, có lẽ do vừa mới ngủ dậy nên giọng hắn là giọng mũi ồm ồm. “...” Cảnh Y Nhân đang ăn cơm chợt ngẩn ra, đột nhiên nghĩ đến chuyện Cảnh Triệt bị chỉnh đốn hai ngày trước, nếu lát nữa anh ta nhìn thấy bọn họ ở đây thì sẽ phản ứng như thế nào nhỉ? Nghĩ đến đó, Cảnh Y Nhân liền cảm thấy thú vị. Cảnh Đức Chính vào phòng kiểm tra xem mình có bị thương không, vừa mới đi ra liền nghe thấy tiếng cảnh Triệt, ông ta sợ tới mức hai bả vai run lên. Sau đó ông ta lập tức đi đến trước cửa phòng con trai, thấp giọng trách cứ: “Con đừng gọi nữa. Lát nữa cha sẽ cho người mang đến phòng con.” “Cha làm gì vậy? Mở cửa ra là được mà.” Cảnh Triệt kêu lên, đồng thời đập mạnh của phòng.

Cảnh Đức Chính càng sợ hãi, thấp giọng chửi thầm.


Dưới tầng, khóe miệng Lục Minh khẽ mỉm cười. Anh đã bắt Cảnh Triệt phải trả giá rồi, nên chẳng quan tâm Cảnh Triệt có ở nhà hay không nữa. Cảnh Triệt cuối cùng vẫn được ra ngoài, anh ta dụi dụi đôi mắt ngái ngủ nhập nhèm, không buồn nhìn đường mà cứ thế xuống tầng theo thói quen, đến phòng khách rót nước uống.

Anh ta đi đôi dép lê màu xanh dương, đặt cốc nước xuống rồi xoay người lại, bây giờ mới nhìn thấy Lục Minh và Cảnh Y Nhân đang ở phòng ăn dùng bữa.

Còn chưa kịp nuốt nốt nửa ngụm nước còn lại trong miệng, anh ta đã lập tức phun hết ra. Cảnh Triệt sợ tới mức dừng khựng lại, đứng tại chỗ không dám động đậy. Cảnh Y Nhân cầm đũa gắp miếng thịt bỏ vào miệng, đồng thời quay sang nhìn anh ta.

Mới hai, ba ngày không gặp mà cô cứ thấy Cảnh Triệt là lạ, nhưng lại chỗ nào thì chưa nói ra ngay được, cho đến khi cảnh Y Nhân liếc thấy ngón chân lộ ra bên ngoài dép lê của Cảnh Triệt...

“...” Anh ta sơn móng chân.


Nhấn Mở Bình Luận