Chap 30 Coi như phí đặt cọc 1
Tiểu Tiêu sau khi đưa chìa khoá liền lên xe chạy đi mất. Âu Dương Thiên đưa cô vào trong khách sạn đến cầu thang máy ấn nút đợi. Thẩm Nhược Giai nhìn trên chìa khoá có số một. Khách sạn lớn vậy ở tầng năm lại có phòng số một là sao. Khi lên tầng cô biết thì ra tầng năm chỉ có năm phòng mà phòng họ lại ở cuối dãy. Âu Dương Thiên thuần thục mở cửa đẩy vào. Trước mắt cô căn phòng ít nhất là ba trăm mét vuông. Bước vào là phòng khách bộ sofa lớn màu tím trắng đối điện tivi màng siêu mỏng tám mấy inch nối ra một ban công lớn hướng ra biển ở giữa chiếc ghế nằm với bàn nhỏ bằng tre đan. Thêm một chiếc xích du ở góc tường, hoa hồng leo quẫn quanh hàng rào. Căn phòng không có cửa từ phòng khách sang phòng ngủ chỉ có một bức tường vòng cung lớn. Sát tường là tủ quần áo lớn. Ở giữa một chiếc giường ba mét màu trắng ga giường màu tím. Cuối cùng nhà tắm bằng kính từ giường nhìn vào có thấy người bên trong. Bên trong một bể tắm oval sang trọng bên cạnh cửa sổ có thể nhìn ra biển. Phần nhà vệ sinh còn lại được làm bằng kính mờ.
Nhân viên sắp xếp hành lý vào tủ liền rời đi. Âu Dương Thiên bước đến gần cô từ phía sau.
"Có muốn đi tắm không?"-Thẩm Nhược Giai nghe câu hỏi giật mình.
Khuôn mặt nhỏ bẻ trở lên ửng hồng nhà tắm này thực sự quá đáng ghét quá đi. Âu Dương Thiên lại giống như đọc được suy nghĩ cô ghé sát tai cô cười.
"Có gì mà ngại cơ thể em có chỗ nào anh chưa thấy."-Thẩm Nhược Giai sắp bùng nổ đến nơi.
"Đi vào bên trong chỗ nắm tay cầm có nút ấn vào đó kính sẽ tự mờ."- Âu Dương Thiên buông cô ra nói.
"Đi tắm đi. Chuẩn bị nước cho em rồi đó."
Thẩm Nhược Giai cảm thấy bản thân thật quá ngây thơ bây giờ thời đại nào rồi những thứ mắt có thể thấy chưa chắc đã là sự thật. Âu Dương Thiên chuẩn bị quần áo cho cô. Thẩm Nhược Giai vào nhà tắm cởi bỏ quần áo trên người, cô chạm vào vết mổ dưới bụng một vệt dài mặc dù đã được khâu tỉ mỉ làm sao có thể không để lại dấu vết nào. Chắc chắn từ đây họ đã lôi đứa bé của cô ra. Thẩm Nhược Giai không kìm được nước mắt cô ôm mặt mình bật khóc.
Đến lúc Thẩm Nhược Giai bước ra thấy Âu Dương Thiên nửa nằm nửa ngồi trên giường nhắm mắt vẻ mặt đầy mệt mỏi. Cô muốn đắp chăn cho anh tới gần bị anh kéo nằm đè lên người mình vòng tay ôm chặt lấy cô nhốt trong lòng.
"Có đói không?"- Thẩm Nhược Giai lắc đầu.
"Vậy ngủ thêm chút nữa."- Âu Dương Thiên ôm chặt lấy cô. Thẩm Nhược Giai ngước lên nhìn anh từ từ nhắm mắt lại ngủ.