Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi - Thiên Tâm

Hạ Thâm cũng nở nụ cười với cô, sờ đầu cô như một đứa trẻ, khiến Nam Mẫn nhìn mình với ánh mắt ai oán.

Trợ lý bên cạnh nôn nóng nhìn xung quanh, sợ ảnh đế nhà mình bị chó săn chụp được, nếu cái ôm đó bị tên nào chụp lại thì chắc chắn bảng tìm kiếm ngày mai sẽ có tên họ, khi đó quả ngọt sẽ rơi mất.

“Anh Thâm, ở đây nhiều người loạn lắm, chúng ta mau lên xe thôi”.

Lúc này Nam Mẫn mới chợt nhớ tới thân phận của Hạ Thâm, cô là người không muốn thu hút ánh mắt của người ngoài nhất, bèn kéo anh ta lên xe.

——

Trác Huyên mất rất nhiều sức mới có thể chứng minh cho nhân viên y tế rằng mình là một người bình thường, không phải bệnh nhân tâm thần, lúc nãy bạn cô ta chỉ đùa thôi.

Nhân viên y tế đi một chuyến công cốc, có cảm giác bị đùa giỡn, bèn lạnh lùng chê trách bọn họ.

“Nếu đã là người bình thường thì làm những chuyện bình thường một chút được không? Đừng có lãng phí vật tư y tế như thế! Khóc sướt mướt trước mặt mọi người rồi lôi lôi kéo kéo để làm cái quái gì vậy, quay phim hả? Đẹp mặt lắm hả?”

Trác Huyên xấu hổ cười làm lành, lại âm thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà Nam Mẫn.

Sau khi tiễn nhân viên y tế đi, Trác Huyên thở phào nhẹ nhõm, vội vàng xoay người, trông thấy Dụ Lâm Hải đang đứng cách đó không xa, tay siết chặt, ánh mắt dõi về phía đám đông như đang tìm gì đó.

Cô ta không ngu, tất nhiên cô ta biết anh đang tìm Nam Mẫn.

Bây giờ anh đã quan tâm người con gái đó như thế rồi ư?

Chỉ mới có một tháng thời gian ngắn ngủi, rốt cuộc người con gái đó đã bỏ bùa mê thuốc lú gì để mê hoặc anh, khiến trái tim gắn chặt trên người cô ta lâu như thế bị dời sang một nơi khác.

Trên đường đến thành phố Nam, Trác Huyên vẫn đầy tin tưởng, nghĩ rằng chỉ cần mình dụ dỗ Dụ Lâm Hải vài câu, cúi đầu nhận lỗi với anh, rồi anh cũng sẽ tha thứ cho cô ta, trở lại và cưới cô ta về nhà.

Cô ta cũng đã chuẩn bị tinh thần bị anh lạnh nhạt, chuẩn bị sẵn tinh thần làm keo 502, cứ dán chặt lấy anh, nhất quyết phải làm cho anh mềm lòng mới thôi.

Nhưng chỉ mới lúc nãy, khi cô ta trông thấy anh hôn Nam Mẫn, thì dường như đất trời xung quanh đều sụp đổ, cả thế giới của cô ta đã đổ xuống.

Anh hôn Nam Mẫn!

Bọn họ ở bên nhau lâu như thế, Dụ Lâm Hải chưa từng chủ động hôn cô ta bao giờ!

Khoảnh khắc đó, cô ta thật sự hoảng hốt.

“Anh Hải”, Trác Huyên lặng lẽ đi tới, giơ tay nắm lấy ống tay áo anh, dùng giọng nói nũng nịu, dè dặt nói: “Thật lòng xin lỗi, em không cố tình khiến anh khó xử”.

“Cô không cố tình, nhưng cô cố ý”.

Dụ Lâm Hải lặng lẽ giật ống tay áo của mình về, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta, nói ra những lời không có chút cảm xúc nào: “Đây không phải là lần đầu tiên cô khiến tôi mất mặt như thế rồi”.

Mặt Trác Huyên nhanh chóng trắng bệch.

Cô ta biết, anh đang muốn nói về hôn lễ của hai người. Có lẽ không có một người đàn ông nào chấp nhận được việc vợ chưa cưới của mình lộ hết trước mặt mọi người như thế, hơn nữa đó còn là những bức ảnh nhạy cảm với người đàn ông khác.

“Em biết anh vẫn còn trách em, nhưng đó đâu phải là lỗi của em”.

Trác Huyên uất ức, nước mắt cứ rơi xuống ào ào: “Em đâu có muốn như thế, là do người nào đó không muốn thấy em sống yên ổn, muốn hãm hại em… Vả lại, đó đều là quá khứ cả rồi, sau khi ở bên anh, em đã trao hết trái tim mình cho anh, chưa từng qua lại với người đàn ông khác. Em yêu anh thật lòng, cũng thật lòng muốn sống bên anh đến hết đời. Anh Hải, em không thể sống thiếu anh được, anh nghĩ tới thời thơ ấu của chúng ta, tha thứ cho em đi”.

“Có những chuyện chỉ cần tha thứ là xong, nhưng cũng có những chuyện không thể tha thứ được”.

Thái độ Dụ Lâm Hải là không thể cứu vãn, chẳng chịu cho cô ta chút hy vọng nào: “Trác Huyên, tôi lặp lại thêm lần nữa, chuyện của chúng ta đã kết thúc rồi, tôi không nợ gì cô cả. Sau này, mong cô đừng đến quấy rầy cuộc sống của tôi nữa”.

Anh cất bước rời đi, Trác Huyên phát điên hét to sau lưng anh: “Anh đã yêu Nam Mẫn rồi đúng không?”

“Đúng”.

Dụ Lâm Hải không chút do dự, còn nghiêm túc và trịnh trọng trả lời: “Cô ấy chính là người tôi yêu, sau này tôi sẽ bảo vệ cô ấy thật cẩn thận, tôi không cho phép bất kỳ một kẻ nào tổn thương đến cô ấy, kể cả cô”.

“Ầm” một tiếng, Trác Huyên chỉ cảm thấy chân mình mềm nhũn, ngã bịch xuống đất.

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận