“Ông nhìn nhầm rồi, bọn cháu bát tự xung khắc, tính cách không hợp”.
Nam Mẫn trực tiếp cắt đứt dây đỏ ông cụ muốn gieo, cô lấy giấy ướt lau miệng: “Duyên phận kiếp này giữa cháu và anh ta đã đi hết, sẽ không còn sau đó nữa đâu”.
“Cái gì gọi là duyên phận kiếp này?”
Nam Tam Tài cảm thấy lời này nghe không đúng lắm, tinh thần hóng chuyện lại lên cao: “Hai đứa yêu nhau? Chia tay rồi?”
“Không yêu, không chia tay”.
Nam Tam Tài khẽ thở phào: “Ừ”.
“Chúng cháu ly hôn”.
Nam Mẫn nói giống như không sợ thần sợ quỷ: “Ông nội, Dụ Lâm Hải là chồng cũ của cháu”.
“…”
Nam Tam Tài suýt chút nữa không thở nổi, chồng… chồng cũ???!!!
Khó khăn lắm mới trấn an ông cụ ngủ, từ lúc rời khỏi bệnh viện, Cố Hoành không nhịn được oán trách Nam Mẫn:
“Tổng giám đốc Nam, cô cũng thật là, sao phải nói ra chuyện giữa cô và tổng giám đốc Dụ cho ông cụ biết, bây giờ tình trạng sức khỏe của ông cụ không chịu nổi kinh động, ngộ nhỡ tắt thở thì làm thế nào?”
Nam Mẫn nhàn nhạt nói: “Không có sóng to gió lớn gì ông nội chưa từng thấy qua, thời còn trẻ sống giữa vạn hoa, không câu chuyện tình yêu cẩu huyết gì mà chưa từng nghe thấy, chút chuyện hư hỏng này của tôi tính là gì, dọa không nổi ông ấy đâu”.
Cố Hoành cẩn thận suy nghĩ, đúng thật, sau khi ông cụ nghe Nam Mẫn kết hôn rồi ly hôn, ông ấy chỉ kinh ngạc trong phút chốc, rồi sau đó trầm mặt hỏi…
“Thằng nhãi Dụ Lâm Hải kia làm chuyện gì có lỗi với cháu? Cháu cứ nói đi, ông nội làm chủ!”
Aiz, ông nào cháu nấy, gia truyền nhà họ Nam giỏi bao che cái xấu.
Nam Mẫn tự bao che mình, Nam Tam Tài bao che cháu chắt.
Toàn cái sai ngàn vạn lần, chắc chắc đều là tên nhãi Dụ Lâm Hải sai, cháu gái bảo bối của ông ấy là cô gái khôn khéo ngoan hiền như vậy, sao có thể sai chứ?
“Nhưng…”, Nam Lâm nói: “Nếu ông nội đã biết chị và tổng giám đốc Dụ có quan hệ như vậy, ông vẫn sẽ hợp tác với Dụ Thị chứ?”
Nam Mẫn vẻ mặt ảm đạm: “Vậy phải xem bản lĩnh của anh ta. Nếu anh ta có thể lợi dụng mối quan hệ đi cửa sau, vậy chị cũng sẽ lấp kín cửa sau này, anh ta làm mùng một, chị làm mười lăm, không ai oán ai”.
…
Trong phòng bệnh tối đen.
Chân trước Nam Mẫn vừa đi, ông cụ vốn đã ngủ yên đột nhiên tỉnh giấc, ông ấy mượn điện thoại của y tá, chậm rãi nhấn ra một dãy số được ghi trên tờ giấy vàng ố.
Trong nháy mắt điện thoại được kết nối, Nam Tam Tài liền tức miệng mắng lớn: “Dụ Hành Nghiêm, lão già đáng chết nhà ông, ông ăn hết sạch cái gì thế, vậy mà lại để thằng cháu khốn nạn mắt chó của ông ức hiếp cháu gái tôi!
Cháu gái tôi là ai? Ông nói xem cháu gái tôi là ai? Đương nhiên là Nam Mẫn rồi, đồ ngu xuẩn! Lão già ngu ngốc? Ngốc thế thì mau đến bệnh viện khám đi!
Tôi mặc kệ, chuyện này nhất định ông phải cho tôi một câu trả lời, để thằng nhãi Dụ Lâm Hải nói rõ với nhóc Mẫn nhà tôi!”
“Ông chờ đấy, qua mấy ngày nữa tôi lập tức đến thành phố Bắc, tôi nhất định sẽ tính sổ món nợ này với ông!”
Nói xong liền tắt ‘bụp’ điện thoại.
Y tá đứng một bên bị dọa cho ngây như phỗng…
Ông cụ đang bình thường, sao đột nhiên lại nổi giận đùng đùng?
Một cuộc điện thoại vẫn chưa đủ, Nam Tam Tài chỉ nói chuyện không nổi giận, lại chậm rãi gọi vào một dãy số.
Lão viện trưởng Văn tuổi cao nên mất ngủ, khó lắm mới ngủ được một giấc, lại bị điện thoại làm cho tỉnh giấc, ông ta tức giận nói: “Ai đấy?”
“Ai hả? Tôi! Ông cụ nhà ông đây!”
Lão viện trưởng Văn nghe ra giọng nói của người anh em tốt, tức giận liền biến mất, ông ta lười biếng đáp một tiếng: “Ông cụ nhà tôi chết cách đây năm sáu năm rồi, ông mượn điện thoại của Diêm Vương từ dưới lòng đất hả?”
“Mẹ kiếp, ông đừng đùa tôi, bây giờ ông đây đang rất tức giận!”, Nam Tam Tài gầm thét.
“Tôi nghe ra mà”.
Lão viện trưởng Văn ngáp một cái: “Không phải ông được các cháu gái bảo bối của ông chăm sóc rất tốt sao, thế nào, các cháu gái chê ông phiền, không cần ông?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!