Lại còn đọc thơ.
Nam Mẫn cười khẽ, chạm vào mũi cô bé: “Không thể để cháu đi một chuyến uổng công được, ở lại đi, muốn ở bao lâu cũng được”.
“Tuyệt quá, cảm ơn cô!”
Tô Âm vui vẻ nhảy dựng lên: “Cuối cùng cũng không phải nhìn cái bản mặt của lão Tô rồi, cô không biết sau khi mẹ đi rồi cháu đã phải sống vất vả thế nào đâu… Cô, hay là cô làm mẹ kế của cháu đi, chắc chắn cháu sẽ không ý kiến gì đâu!”
“…”, Nam Mẫn không nói gì: “Cô chỉ lớn hơn cháu tám tuổi thôi”.
“Tám tuổi thôi mà, cháu cũng gọi cô là cô rồi, cũng thành người lớn rồi, gọi cô một tiếng mẹ cháu cũng không thiệt thòi gì. Hơn nữa hồ ly tinh lão Tô tìm về cũng đâu có lớn hơn cháu bao nhiêu, lại bắt cháu phải gọi là “dì”, thế mà không sợ tổn thọ!”
Tô Âm chống nạnh, lòng đầy căm tức.
Nam Mẫn lạnh lùng liếc nhìn cô bé một cái: “Cháu còn nói linh tinh nữa là cô gọi cho bố cháu tới rước cháu về, nhốt lại đấy”.
Vừa dứt lời, Tô Âm lập tức che miệng lại, làm động tác kéo khóa miệng, vội vàng chạy đi, giọng nói non nớt vang lên: “Quản gia Triệu ơi, cháu ở phòng nào thế ạ?”
Nhìn con bé nhanh chân chạy đi, Nam Lâm cũng bị chọc cười: “Con nít bây giờ nghĩ cái gì trong đầu thế không biết, ý tưởng mới lạ độc đáo thật sự”.
Nam Mẫn lắc đầu: “Ở cùng với người bố không đáng tin như thế, trưởng thành lệch lạc là đều dễ hiểu, bình thường thôi”.
Nam Lâm quay đầu hỏi: “Tô Âm, là con của anh lớn Tô Duệ hả chị?”
“Ừm”.
Nghĩ đến người anh như ma vương tái thế trong ký ức của mình, Nam Lâm không nhịn được mỉm cười: “Em nhớ hồi trước anh Tô Duệ có ở trong khu vườn Hoa Hồng một khoảng thời gian ngắn, hình như là con nuôi của bác gái, dáng vẻ điển trai lắm”.
Nam Mẫn lại “ừm” một tiếng: “Anh Duệ vô tình được mẹ chị cứu mạng, sau đó nhận bà làm mẹ nuôi, cho chị một người anh trai vậy đấy, chỉ là anh ấy không dễ ưa một tí nào, cứ thích trêu chọc chị”.
“Phải là… Trêu chọc lẫn nhau mới đúng chứ nhỉ?”, Nam Lâm cười vạch trần cô.
Nam Mẫn khẽ liếc nhìn cô ấy một cái: “Ngứa đòn rồi phải không?”
“Không ạ”.
Nam Lâm bỏ trốn mất dạng: “Chị đi ngủ sớm đi nhé, ngủ ngon”.
Nhìn bóng dáng Nam Lâm bỏ chạy mất dạng, khóe môi Nam Mẫn lại cong cong lên thành nụ cười, con gái có tình yêu đúng là như tắm trong bể mật, có Cố Hoành yêu thương che chở, Lâm Lâm cũng trở nên hoạt bát hơn rất nhiều.
Cô em gái này thì sống lại rồi, nhưng một người em khác vẫn khiến con người ta đau đầu.
Vẫn là một khối u trong lòng…
Vừa tắm xong chuẩn bị ngủ, di động bỗng nhiên vang lên hai tiếng ting ting, là Dụ Trạch Vũ gửi tin nhắn tới: “Chị Nam, chị đã ngủ chưa?”
Nam Mẫn: “Vẫn chưa. Có việc gì không?”
Bên kia im lặng một lát, lại có thêm một tin nhắn: “Không có gì. Mấy ngày nay thành phố Nam liên tục có mưa, thời tiết trở lạnh, chú ý giữ ấm”.
???
Nam Mẫn nghệt mặt, Dụ Trạch Vũ đang làm cái gì thế?
Cô trực tiếp trả lời một câu: “Nói thẳng đi, em đã gây họa gì? Nói rõ ràng cho chị nghe, chị sẽ không mách anh trai em”.
Đầu dây bên kia, Dụ Lâm Hải đang cầm điện thoại di động: “…”
Thời gian quay trở lại mười phút trước.
Dụ Lâm Hải nhìn cái tên nhóm “Không có anh cả” trong điện thoại, anh lại phát hiện ra bên trong nhóm có hầu hết người nhà họ Dụ, có cả Nam Mẫn, chỉ là không có anh.
Gương mặt bình tĩnh như hồ nước sâu thăm thẳm cả ngàn mét, nhìn cái nhóm vô cùng náo nhiệt, đầy tiếng nói tiếng cười thì bất giác ngước lên, lạnh lùng nhìn Dụ Trạch Vũ.
Dụ Trạch Vũ hết sức chột dạ, đứng trước mặt Dụ Lâm Hải, bị ánh mắt đó trừng suýt chút nữa chân mềm nhũn quỳ rạp xuống.
“Anh, anh cả…”
Dụ Trạch Vũ ngượng ngùng mở miệng: “Cái này không thể trách em được, là ông nội không cho em thêm anh vào, nói có anh vào sẽ dễ ảnh hưởng đến bầu không khí”.
Dụ Lâm Hải: “…”
Sau khi ly hôn với Nam Mẫn, chuyện anh bị người nhà ghét bỏ đã diễn ra hằng ngày, nhưng anh hoàn toàn không thể ngờ được, bọn họ lại lén lút tạo một nhóm riêng sau lưng anh, hoàn toàn không có ý định kéo anh vào.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!